"Không thấy, có chuyện gì à?"
Thẩm Bắc Mạc vừa đi vừa hỏi khắp nơi, nhưng không ai có tin tức về Cố Niệm.
Cô không có phương tiện đi lại, có thể trốn được bao xa chứ?
Huống chi, hắn là đoàn trưởng, cho dù cô có chạy, hắn cũng sẽ kéo cô về bằng được!
Thẩm Bắc Mạc ghé sang nhà họ Thẩm.
Cố Niệm không có ở đó.
Đến tối muộn, cô cũng không trở lại.
Hắn dò hỏi khắp các nhà trọ, cũng chẳng thấy đâu.
Thẩm Bắc Mạc còn gọi điện về quê, hỏi mẹ và anh trai của Cố Niệm.
Bên kia sốt ruột hơn cả hắn: "Niệm Niệm không có ở nhà, vậy nó đi đâu rồi?"
"Thẩm Bắc Mạc, chúng tôi giao người lành lặn cho cậu, cậu không cho nó cơm ăn chúng tôi còn chưa đụng vào, chứ nếu để nó mất tích, chúng tôi tuyệt đối không để yên cho cậu!"
Thẩm Bắc Mạc ứng phó vài câu rồi cúp máy, lại tiếp tục dò xem mấy ngày nay Cố Niệm có mua vé tàu hỏa không.
Kết quả vẫn là không.
Cô cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy!
Đến lúc này, Thẩm Bắc Mạc mới thật sự cuống lên.
Kỷ Tư Khiết cũng tới giúp hắn tìm người: "Anh Bắc Mạc, có khi nào chị dâu có người khác ở bên ngoài rồi bỏ trốn với người ta không..."
"Câm miệng!"
Thẩm Bắc Mạc thực sự không chịu nổi nữa, giận dữ quát thẳng cô ta.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng nổi nóng với Kỷ Tư Khiết như vậy.
Cô ta bị dọa giật mình, uất ức nói: "Em không có ý gì khác, chỉ là...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=11]
đây là khả năng hợp lý nhất thôi mà."
"Tôi bảo cô câm miệng, không nghe rõ à?"
Tết Nguyên Đán đã trôi qua, Thẩm Bắc Mạc vẫn chưa tìm được Cố Niệm, lòng nóng như lửa đốt, càng lúc càng mất kiểm soát.
Nhưng hắn nhớ rất rõ, lần trước hắn đi làm nhiệm vụ tuyệt mật, suýt chết trong rừng, chính Cố Niệm là người bất chấp nguy hiểm, cõng hắn từ trong núi ra ngoài.
Hắn không tin cô lại có thể làm chuyện phản bội hắn!
Kỷ Tư Khiết bị hắn dọa sợ, không dám nói bậy về Cố Niệm nữa.
Cũng đúng lúc này, Thẩm Bắc Mạc nghe lũ trẻ con hàng xóm bảo: "Cô Cố ngồi xe con rời đi rồi, còn đẹp hơn xe của chú nữa cơ!"
Thẩm Bắc Mạc lập tức nhớ tới chiếc xe của lãnh đạo viện nghiên cứu hôm đó.
Hắn vội vàng dò hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng moi được chút manh mối.
Lãnh đạo viện nghiên cứu đích thân gặp hắn.
"Đồng chí Cố là vợ cậu mà cậu lại là đoàn trưởng bộ đội, tôi có thể phá lệ tiết lộ một chút: Cô ấy đã tham gia vào dự án nghiên cứu tuyệt mật cấp cao nhất, nhiều hơn nữa thì tôi không thể nói."
Thẩm Bắc Mạc gần như phản xạ mà cãi lại: "Cô ấy chỉ là một trí thức trẻ bình thường, sao có tư cách tham gia nghiên cứu bảo mật cấp cao như thế?"
Lãnh đạo ngạc nhiên: "Cậu với đồng chí Cố kết hôn năm năm rồi mà không biết cô ấy là trí thức cao cấp du học về à?"
"Trước đây đội nghiên cứu đã mời cô ấy gia nhập, nhưng vì muốn kết hôn với cậu, cô ấy do dự rồi từ chối nhiều lần."
Thẩm Bắc Mạc nghẹn họng, không thốt được lời nào.
Hắn chợt nhớ lại, khi mới quen Cố Niệm, cô từng nói qua về chuyện học hành.
Nhưng hắn khi đó vốn là thằng lính thô kệch, chẳng hứng thú gì với chuyện học, lại càng không ưa mấy thứ liên quan nước ngoài.
Cô mới chỉ vừa mở lời, hắn đã cắt ngang, bảo không thích nghe, rồi kêu cô đừng nhắc tới nữa.
Sau đó, cô thật sự không nói thêm lần nào.
Giờ phút này, Thẩm Bắc Mạc mới nhận ra, hóa ra bản thân hắn hiểu về Cố Niệm ít ỏi tới mức nào.
Lãnh đạo viện nghiên cứu cũng dứt khoát từ chối: "Không được. Một khi cô ấy quyết định tham gia dự án thì phải tuân thủ nguyên tắc, trong năm năm không được liên lạc với thế giới bên ngoài."
Ông ta dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Hơn nữa, chính đồng chí Cố cũng tự nói rõ: Lý do cô ấy tham gia nghiên cứu, một là để thực hiện lý tưởng, hai là... để rời xa cậu!"
Thẩm Bắc Mạc rời khỏi văn phòng, trong đầu vẫn không ngừng vang vọng câu cuối cùng của lãnh đạo... "Chính là để rời xa cậu."
Hắn bỗng nhớ tới cuốn lịch bị vẽ kín những vòng tròn đỏ.
Nhớ tới chiếc váy trắng hắn tặng nhưng đã bị cô cắt nát.
Nhớ tới củ khoai trên bàn cơm bị Cố Niệm cắn dở một miếng.
Nhớ tới dáng vẻ cô quấn khăn trên đầu, mặt mày trắng bệch, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng như người vô hồn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận