Kỷ Tư Khiết khóc lóc thảm thiết như thể oan ức tận trời.
Ngày trước, Thẩm Bắc Mạc từng mềm lòng trước những giọt nước mắt ấy. Nhưng giờ, hắn chỉ thấy ghê tởm: "Cô khổ thì tự cô chịu! Cố Niệm không đắc tội gì với cô, cô dựa vào đâu mà hại cô ấy hết lần này tới lần khác?!"
"Vì cô, hôn nhân tôi tan nát, con tôi cũng chẳng còn…"
Kỷ Tư Khiết còn định quỳ xuống van xin, nhưng Thẩm Bắc Mạc đã bóp chặt cổ cô ta, gằn giọng độc ác: "Tôi sẽ khai trừ cô khỏi quân đội, cô không xứng làm quân nhân! Năm đó, cô đẩy vợ tôi xuống sông khiến cô ấy sảy thai, suýt mất mạng… Nếu không muốn con cô chịu khổ, cô lập tức tự thú đi!"
Kỷ Tư Khiết sụp đổ, gào khóc: "Lạc Lạc cũng là con anh mà!"
Thẩm Bắc Mạc cười lạnh, từng chữ sắc như dao: "Thà rằng thằng bé chưa bao giờ tồn tại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=19]
Trước khi đi tự thú, cô còn phải đến từng nhà trong khu này mà nói rõ ràng, rửa sạch tiếng oan cho vợ tôi!"
Kỷ Tư Khiết gần như hét lên: "Anh… anh bảo tôi đi chết luôn cho rồi còn gì khác?!"
Thẩm Bắc Mạc gầm lên: "Cô chết quách đi tôi cũng chẳng bận tâm!"
Chỉ cần còn nhìn thấy mặt cô ta, hắn liền buồn nôn.
Nói rồi, Thẩm Bắc Mạc vung tay, ném thẳng Kỷ Tư Khiết ngã nhào xuống đất, rồi quay lưng bỏ đi, từng bước nặng trĩu như đeo đá.
Hắn không muốn về nhà.
Về nhà, lại có người hỏi: "Cố Niệm có chịu tái hợp với cậu chưa?"
Mặt mũi nào mà hắn trả lời?
Thẩm Bắc Mạc lê bước vô thức trên đường, mắt cay xè khi nhìn những đôi vợ chồng trẻ ríu rít đi mua đồ Tết, có người còn bế theo đứa con nhỏ.
Đứa trẻ cười khanh khách, gọi "bố" một tiếng, khiến hắn buốt nhói, phải quay mặt đi.
Hắn và Cố Niệm từng có những ngày tháng hạnh phúc như vậy.
Nếu năm đó hắn không ngu ngốc, không để nỗi sợ hãi khiến mình đi mời Kỷ Tư Khiết "diễn kịch"…
Giờ này, hắn và Niệm Niệm đã có con, thằng bé cũng gọi hắn là "bố" ngọt xớt rồi…
Càng nghĩ, Thẩm Bắc Mạc càng hối hận muốn nát ruột nát gan.
Khi rẽ vào con hẻm nhỏ, hắn còn chưa kịp nhận ra có người bám theo phía sau.
Soạt một tiếng...
Bao tải trùm kín đầu, hắn bị người ta đạp ngã sõng soài xuống đất.
18
Cố Niệm thấy Giang Ngọc Sơn vẫy tay gọi mình, liền lật đật chạy qua, đá Thẩm Bắc Mạc mấy cái liền.
Cô chẳng còn bao nhiêu sức, đánh cũng chẳng đau được bao nhiêu.
Không biết Giang Ngọc Sơn lôi từ đâu ra một cái gậy, đưa cho cô.
Cố Niệm mấp máy môi cảm ơn, nhận lấy gậy, nện cho hơn chục cái rồi vứt xuống, chạy đi luôn.
Sau đó cô cũng dùng chiêu tương tự, dần cho Kỷ Tư Khiết một trận, còn cắt tóc ả ta lởm chởm như bị chó gặm.
Trên đường về, Giang Ngọc Sơn hỏi cô: "Giờ thì hả giận rồi chứ?"
"Ừm."
Cố Niệm gật đầu cái rụp: "Anh mau nhìn giúp em xem thế này ổn chưa? Về nhà đừng để người ta nhìn ra dấu vết đấy."
Nhà họ Cố vốn là dòng dõi tri thức, bồi dưỡng cô theo khuôn mẫu tiểu thư khuê các.
Trong mắt mọi người, cô chính là kiểu con gái ngoan ngoãn, nhu mì.
Nhưng chẳng ai biết, cô cùng với Giang Ngọc Sơn — cái người nhìn bề ngoài đoan chính này thật ra đã cùng nhau làm không ít chuyện "xấu".
Giang Ngọc Sơn nhìn cô kỹ lưỡng, hơi nhướng mày.
Ánh nắng chiếu lên người hắn, còn Cố Niệm thì bị bao phủ trong bóng hắn đổ xuống, tự dưng mặt cô hơi nóng lên.
"Chỗ nào không ổn à?" Cô lúng túng đưa tay quệt quệt tóc với quần áo.
"Ừ, tóc rối quá, nhìn một phát biết ngay là vừa đánh nhau xong, để anh tết lại cho."
Trước đây Giang Ngọc Sơn đã chải tóc cho Cố Niệm không ít lần, lẽ ra cô phải quen rồi.
Thế mà ngón tay dài, thon, hơi chai của hắn vừa lướt qua tóc cô, tim cô lại khẽ run rẩy.
"Xong chưa?" Cô hỏi.
Giang Ngọc Sơn thản nhiên: "Xoay đầu cái gì? Lệch rồi, để anh tết lại."
Cố Niệm bắt đầu bực: "Anh có làm được không đấy?"
"Anh làm được hay không, em chẳng lẽ không rõ à?"
"… Anh đừng có nói linh tinh!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận