Chỉ nghĩ đến đó thôi, Thẩm Bắc Mạc đã thấy nghẹt thở.
Hắn đấm mạnh vào ngực mình, gần như bật khóc: “Tôi đã làm cái gì vậy? Những năm qua… tôi đã đối xử với cô ấy thế nào chứ?”
Thẩm Bắc Mạc quỳ sụp xuống nền tuyết, nước mắt tràn mi, mặn chát nơi đầu môi.
Suốt ba mươi năm cuộc đời, hắn chỉ yêu một mình Cố Niệm. Ngày cưới được cô, hắn đã từng thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, thề sẽ mãi mãi yêu thương cô.
Vậy mà bây giờ, chính tay hắn đã đánh mất cô.
Thậm chí, đến một lời níu giữ cũng chẳng còn tư cách để nói ra.
Thẩm Bắc Mạc lảo đảo quay về, vừa đến cổng nhà đã ngã lăn ra đất.
Lúc tỉnh lại, mắt bố mẹ hắn đều đã đỏ hoe.
“Con ơi, đừng hành hạ bản thân thế nữa. Con vừa rồi làm mẹ sợ chết khiếp!” Mẹ Thẩm hoảng hốt nắm lấy tay hắn.
Thẩm Bắc Mạc nghẹn ngào: “Con với Cố Niệm, không còn khả năng quay lại nữa rồi.”
“Nhưng con… vẫn còn yêu cô ấy.”
Bố mẹ Thẩm Bắc Mạc nhìn hắn như vậy, một người thở dài, một người ôm mặt khóc, chẳng biết nên làm sao mới tốt.
Thẩm Bắc Mạc cố gắng gượng dậy, muốn xuống giường.
“Con vẫn còn sốt cao đấy, định đi đâu nữa?” Mẹ Thẩm giật mình.
Hắn khàn giọng đáp: “Con đã hứa với Cố Niệm về nhà sẽ viết đơn ly hôn. Con không thể thất hứa, nếu không ấn tượng của cô ấy về con sẽ còn tệ hơn.”
Nước mắt rơi lã chã, Thẩm Bắc Mạc viết xong đơn ly hôn, nộp lên.
Cố Niệm đã nhờ người sắp xếp từ trước, ngày hôm sau đơn liền được duyệt.
【Chấp thuận ly hôn.】
Thẩm Bắc Mạc nhìn dòng chữ ấy, trái tim như bị dao đâm từng nhát, từng nhát một.
Hắn ôm theo bản phê duyệt, trong người còn sốt cao, đi tìm Cố Niệm.
Có lẽ, người cô không muốn gặp nhất lúc này chính là hắn.
Ngoại truyện – Thẩm Bắc Mạc
Nhưng trong mộng của hắn, đều là hình bóng cô.
Thẩm Bắc Mạc còn giữ một chút tư tâm. Hôm nay là đêm Giao thừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=22]
Hắn mang theo mấy túi kẹo sữa mà cô thích ăn, cũng muốn trực tiếp nói với cô một câu “Năm mới vui vẻ”.
Nào ngờ, vừa đến nơi đã thấy Lạc Lạc.
Cậu bé quay lưng về phía hắn, đang đứng trước mặt Cố Niệm, cao giọng buông lời cay nghiệt: “Đồ tiện nhân, cô đừng hòng cướp bố tôi!”
“Mẹ tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi làm như trước, ăn đậu phộng rồi nói là cô ép tôi ăn, bố nhất định sẽ ghét cô, cũng không bắt mẹ tôi vào tù nữa!”
Rầm.
Túi kẹo trong tay Thẩm Bắc Mạc rơi xuống đất.
Hắn đứng chết trân tại chỗ, mặt mày không còn giọt máu.
Khi Cố Niệm vạch trần bộ mặt thật của Kỷ Tư Khiết, hắn vẫn tự cho rằng chuyện dị ứng của Lạc Lạc năm đó cũng do Kỷ Tư Khiết làm.
Hắn chưa từng nghĩ, đến cả Lạc Lạc… cũng tham gia.
Năm đó thằng bé mới mấy tuổi?
Bốn tuổi…
Thẩm Bắc Mạc còn nhớ rõ, lúc ấy hắn hùng hổ chỉ tay mắng Cố Niệm: “Trẻ con thì biết nói dối à?”
Giờ nghĩ lại, lúc ấy cô đã uất ức đến nhường nào?
“Ai ở đó vậy?” Cố Niệm lên tiếng, quay đầu nhìn lại.
Thấy hắn, ánh mắt cô lập tức lạnh như băng: “Thẩm Bắc Mạc, anh đến đây làm gì, định thay con trai yêu quý của mình dạy dỗ tôi à?”
Rõ ràng là hắn nhớ cô đến điên dại, điều duy nhất mong mỏi là được ở bên cô thêm một chút nữa.
Thế mà lúc này, Thẩm Bắc Mạc lại chẳng dám ngẩng đầu, chỉ muốn biến mất ngay khỏi tầm mắt cô.
Hắn luống cuống giải thích: “Không, không phải… anh sẽ không hiểu lầm em nữa! Lạc Lạc, anh đưa nó đi. Sau này, nó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!”
Hắn lao tới, đá mạnh một cú khiến Lạc Lạc ngã nhào xuống đất.
Mặt mày Thẩm Bắc Mạc xám ngắt, kéo đứa bé đứng dậy, gần như bỏ chạy khỏi nơi đó.
Bóng lưng hai bố con rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt Cố Niệm, chỉ còn lại tiếng khóc gào xé ruột xé gan vang vọng lại: “Bố ơi hu hu hu… sao ba vì con đàn bà tiện kia mà đánh con?”
“Con không cần người bố thiên vị như bố nữa, con muốn mẹ cơ… hu hu hu…”
Âm thanh ấy dần dần tan biến.
Có người gọi Cố Niệm qua ăn cơm, cô đáp một tiếng, rồi nhanh chóng đi sang.
Còn Thẩm Bắc Mạc — họ đã ly hôn rồi, sau này có gặp lại… cũng chỉ là người dưng từng quen biết.
Chuyện của hắn, chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
Trên bàn ăn, không khí đầm ấm vui vẻ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận