Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THẬP NIÊN 70: Cố Niệm

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:41:23
Cố Niệm bị dồn ép đến mức không thở nổi: “Nếu mọi người cảm thấy tôi không xứng với Thẩm Bắc Mạc thì cứ để anh ta ly hôn với tôi, tôi chấp nhận.”
“Nhưng chuyện tôi không làm, đừng ai mong ép tôi nhận!”
Cố Niệm đẩy đám đông ra, một mình chạy về phía bờ sông.
Trước đây cô luôn mong Thẩm Bắc Mạc về nhà.
Nhưng giờ, cô chỉ mong hắn đừng bao giờ quay lại.
Mỗi lần hắn trở về là cô lại bị đổ thêm một đống tội danh.
May mắn thay, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội để rời xa hắn.
Trên mặt sông phủ một lớp băng mỏng, phản chiếu khuôn mặt sưng đỏ, gầy gò của Cố Niệm.
Chẳng mấy chốc, bên cạnh xuất hiện thêm một gương mặt nữa.
Là Kỷ Tư Khiết.
Cố Niệm vừa nhìn thấy cô ta đã thấy chán, quay đầu bỏ đi nhưng lại bị kéo lại.
Trước kia, cô ta còn ra vẻ chị em thân thiết với Cố Niệm, giờ thì không thèm giả vờ nữa.
“Cố Niệm, cảm giác bị người ta chỉ trỏ sau lưng, khó chịu lắm phải không?”
Cố Niệm hất tay cô ta ra, chán ghét nói: “Cũng chẳng thấy danh tiếng của cô với Thẩm Bắc Mạc tốt đẹp hơn tôi là bao, cô đắc ý cái gì?”
Kỷ Tư Khiết mặt biến sắc: “Ít nhất tôi sống còn hơn cô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=4]

Cố Niệm, nếu không muốn thảm hơn nữa, thì mau chóng ly hôn đi!”
“Nếu cô có bản lĩnh thì bảo Thẩm Bắc Mạc tự đi làm đơn ly hôn.”
Cô ta tưởng cô không muốn ly hôn sao?
Cố Niệm từng đưa đơn ly hôn nhưng bị trả về, còn bị Thẩm Bắc Mạc mắng thậm tệ.
Nhưng Kỷ Tư Khiết lại tưởng cô đang cố khoe khoang, sắc mặt trở nên méo mó vì tức giận.
“Cố Niệm, cô đừng tưởng anh Bắc Mạc thật sự yêu cô nên mới để tôi làm bia đỡ đạn nhé? Vậy đoán thử xem, nếu chúng ta cùng rơi xuống nước, anh ấy sẽ cứu ai?”
Vừa nghe thấy câu đó, lòng Cố Niệm bỗng dâng lên dự cảm bất an, quay người định chạy.
Nhưng Kỷ Tư Khiết dù sao cũng xuất thân từ đơn vị, phản ứng nhanh nhẹn.
Cô ta đá một cú khiến Cố Niệm rơi xuống sông rồi cũng nhảy theo ngay sau đó.
Nước sông lạnh buốt như dao cắt, khiến thân thể Cố Niệm đau nhức như bị đâm xuyên.
Cô vùng vẫy trong dòng nước, chỉ còn lại sự sợ hãi: “Cứu với… Thẩm Bắc Mạc, cứu tôi…”
Cô vốn là người không biết bơi, hoàn toàn là “vịt cạn”.
Cô quen Thẩm Bắc Mạc cũng vì một lần bị rơi xuống nước, hắn đã cứu cô và nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Cố Niệm nhìn thấy Thẩm Bắc Mạc không do dự nhảy xuống sông, tưởng rằng đó là tia hy vọng sống sót của mình.
Thế nhưng hắn bơi vụt qua người cô, không chút ngập ngừng, thẳng tiến về phía Kỷ Tư Khiết đang ở xa hơn.

5
“Tiểu Khiết, đừng sợ, anh đến cứu em đây!”
Trong mắt Thẩm Bắc Mạc chỉ có Kỷ Tư Khiết. Hắn ôm lấy cô ta, không chút do dự quay người rời đi, đến cả một ánh mắt cũng không ngoái lại.
Khoảnh khắc đó, Cố Niệm chỉ thấy tim mình cũng cùng lúc chìm vào hầm băng.
Cô từng nghĩ, cùng lắm thì hắn chỉ là thay lòng đổi dạ, nhưng ít nhiều vẫn còn chút tình nghĩa với cô.
Thì ra, cô vẫn đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng hắn.
Cố Niệm vùng vẫy đến cạn kiệt sức lực, cơ thể không ngừng chìm xuống.
Cô tưởng mình sẽ chết như vậy, thì một khúc gỗ mục trôi tới, cô cố sức ôm lấy, không ngừng gào lên cầu cứu.
Trôi tận bảy, tám dặm, mới được mấy thiếu niên chơi đùa ở bờ sông cứu lên.
Khoảnh khắc được kéo lên bờ, Cố Niệm đã không còn chống đỡ nổi nữa, ngất lịm đi.
Lúc tỉnh lại, bụng đau dữ dội, trên người đã được thay đồ bệnh nhân.
Bác sĩ bước vào, giọng đầy tiếc nuối nói: “Đồng chí Cố, cô bị sẩy thai rồi.”
Nghe vậy, một lúc lâu sau Cố Niệm vẫn không thể phản ứng kịp.
Sau khi kết hôn với Thẩm Bắc Mạc, hắn luôn khao khát có một đứa con, thậm chí đã đặt sẵn mấy cái tên.
Nhưng do hai người ít khi gặp nhau, mãi vẫn không có thai.
Lần này rốt cuộc mang thai được, lại không ngờ mất đi như vậy.
Cố Niệm cay sống mũi, không kìm được, nước mắt tuôn rơi.
Chính lúc này, Thẩm Bắc Mạc bước vào: “Khóc à? Cô còn mặt mũi mà khóc?”
“Cô có biết không, sau khi bị cô đẩy xuống sông, Tiểu Khiết sợ đến mức liên tục gặp ác mộng!”

Bình Luận

0 Thảo luận