Cô luôn rất ngưỡng mộ anh.
Hai nhà vốn là chỗ quen biết lâu năm, thường xuyên qua lại.
Nhưng năm Cố Niệm mười tám tuổi, bố mẹ Giang Ngọc Sơn gặp chuyện.
Nhà họ Cố khi đó cũng chẳng còn dư dả, bố mẹ cô phải đi lao cải, cô và hai anh trai bị đưa về nông thôn.
Mãi gần đây, nhà họ Cố mới liên lạc lại được với anh.
Đã lâu không gặp, cô ríu rít hỏi đủ thứ chuyện.
Giang Ngọc Sơn không thấy phiền chút nào, chỉ mỉm cười, từng câu từng chữ đều kiên nhẫn trả lời.
Chỉ là khi xe sắp đến cửa nhà họ Cố, Cố Niệm lại nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến...
Thẩm Bắc Mạc và Kỷ Tư Khiết.
“Có cần anh giúp em xử lý không?” Giang Ngọc Sơn hỏi.
Anh từ nhỏ đã thế, dù có năng lực thay cô quyết định thì cũng luôn hỏi qua ý kiến của cô trước.
Mà những chuyện bản thân có thể tự xử lý, Cố Niệm chưa từng dựa dẫm người khác.
“Không cần đâu. Anh Sơn, anh vào nhà trước đi, em muốn nói vài câu với bọn họ.”
Giang Ngọc Sơn không tán thành quyết định này, nhưng vẫn gật đầu: “Được, có chuyện gì cứ gọi anh.”
Anh bước xuống xe, đi đến trước mặt Thẩm Bắc Mạc và Kỷ Tư Khiết, nụ cười trên môi chẳng có chút ấm áp nào.
“Đây là cửa nhà họ Cố, không phải nhà họ Thẩm. Hai người nói năng làm việc nên cân nhắc cho kỹ. Nếu các người dám vô lễ với Niệm Niệm, đừng trách tôi không khách khí.”
Kỷ Tư Khiết cắn môi: “Đồng chí này, có phải anh hiểu lầm gì rồi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=13]
Bọn tôi không có ác ý gì với chị dâu cả.”
Giang Ngọc Sơn lười biếng ngắt lời: “Không hiểu lầm gì đâu, gian phu dâm phụ, nhìn thôi đã thấy bẩn mắt.”
13
“Anh...”
Thẩm Bắc Mạc là người nóng nảy, giờ bị người khác giẫm đầu mà nhục mạ như vậy, hắn lập tức nổi trận lôi đình.
Nhưng Giang Ngọc Sơn chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng với hắn rồi đi thẳng vào nhà.
Chẳng thèm cho hắn cơ hội nói cho xong câu.
Cố Niệm bước tới trước mặt Thẩm Bắc Mạc: “Có chuyện gì thì nói nhanh lên, nói xong rồi đi!”
“Anh đến đón em về nhà.”
Vừa nhìn thấy cô, bao nhiêu giận dữ trong lòng Thẩm Bắc Mạc đều tan biến.
Đã gần năm năm không gặp, hắn gần như si mê khắc ghi từng đường nét trên gương mặt cô, trái tim trống rỗng lại một lần nữa được lấp đầy.
Nhưng Cố Niệm chẳng thèm suy nghĩ: “Không về!”
Cô thật sự chẳng còn gì để nói với hắn, nói xong liền muốn quay lưng bỏ đi.
Thẩm Bắc Mạc vội túm lấy tay cô: “Tại sao không về? Em nói đi là đi suốt năm năm, anh đâu có trách gì em, giờ còn muốn gây chuyện gì nữa?”
Cố Niệm hất tay hắn ra: “Tôi về với anh làm gì? Để tiếp tục sống cuộc hôn nhân ba người, để bị anh và nhân tình của anh giày vò đủ đường sao?”
Năm năm trước, khi quyết định rời đi, cô đã chẳng còn chút tình cảm nào với hắn.
Ánh mắt lạnh lùng của cô như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Thẩm Bắc Mạc: “Cố Niệm, em nói anh như vậy… không thấy lương tâm cắn rứt sao?”
Kỷ Tư Khiết cũng chen vào: “Đúng đó chị dâu. Năm đó em với anh Bắc Mạc chỉ là đóng kịch, tất cả là để bảo vệ chị mà! Chị cũng biết mà!”
Bốp!
Cố Niệm không nhịn được, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta.
Cô ta trước giờ vẫn giỏi bịa đặt vu khống, năm năm qua rồi mà chẳng thay đổi chút nào!
“A!” Kỷ Tư Khiết hét lên: “Anh Bắc Mạc cứu em với! Chị dâu bị em nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận rồi!”
Thẩm Bắc Mạc lập tức chắn trước mặt cô ta, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Cố Niệm.
“Em thật sự... yêu người khác rồi à?”
Cố Niệm nhìn họ bằng ánh mắt khinh ghét: “Đừng nghĩ ai cũng mặt dày vô liêm sỉ như hai người!”
Ít nhất thì trước khi mối quan hệ hôn nhân kết thúc, cô tuyệt đối không mập mờ với bất kỳ ai khác.
Cô chẳng buồn nói thêm lời thừa: “Thẩm Bắc Mạc, tôi không muốn làm to chuyện, anh tự viết đơn ly hôn rồi nộp đi.”
Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Thẩm Bắc Mạc còn định đuổi theo.
Nhưng lần này, một cảnh vệ từ nhà họ Cố chạy ra chặn hắn lại.
Khu này toàn là nhà người có địa vị, Thẩm Bắc Mạc không thể làm ra chuyện quá mất mặt, đành tức tối cùng Kỷ Tư Khiết lên xe.
“Tôi chẳng phàn nàn lấy một lời, đợi cô ấy suốt năm năm. Sao cô ấy vẫn nhất quyết đòi ly hôn, thậm chí đến nhà cũng không chịu quay về?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận