Thẩm Bắc Mạc thật sự không hiểu nổi.
Hắn và Cố Niệm kết hôn năm năm, chưa từng làm điều gì có lỗi với cô.
Ngược lại, cô suốt ngày ghen tuông mù quáng, tổn thương mẹ con Kỷ Tư Khiết.
Hắn cũng không so đo với cô, vậy mà cô còn oán hận hắn điều gì chứ?
Kỷ Tư Khiết ngập ngừng, ánh mắt sáng lên: “Có những người vốn không biết đủ là gì. Anh Bắc Mạc, dù sao con trai chúng ta cũng đã chín tuổi rồi, chị dâu không chịu về nữa thì chi bằng anh ly hôn đi, mình đến với nhau.”
Vừa dứt lời, Thẩm Bắc Mạc lập tức quay sang nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo như dao: “Người tôi yêu là Cố Niệm, cả đời này cũng không bao giờ đến với cô. Sau này đừng nói mấy lời như thế nữa!”
“Xin lỗi anh Bắc Mạc, em chỉ là...”
Thẩm Bắc Mạc hoàn toàn không nghe cô ta nói nữa, chỉ cau mày trầm tư: “Tôi hiểu rồi, chắc chắn là vì thấy tôi quá thân thiết với cô nên Cố Niệm mới ghen, mới giận tôi.”
“Chỉ cần tôi giải thích rõ, nói rằng năm năm trước chỉ là đóng kịch với cô, nhất định cô ấy sẽ chịu về nhà!”
Nghĩ vậy, cuối cùng hắn cũng thấy nhẹ nhõm.
Ngôi nhà đã được hắn sửa sang lại, còn tự tay may cho cô mấy chiếc váy, mua về cả đống sách.
Đợi cô về thấy tất cả những thứ đó, chắc chắn sẽ rất vui!
Còn Kỷ Tư Khiết thì ngồi bên, nhìn hắn đầy chua chát.
Tại sao hắn vẫn mãi chẳng nhìn thấy cô ta?
Ở một bên khác, Cố Niệm trở về nhà, được ở bên người thân, cảm giác nhẹ nhõm và tự tại hẳn.
Chỉ là trong bữa cơm, anh hai Cố Viễn Châu của cô uống nhiều vài chén, bỗng bật khóc không thành tiếng.
“Từ nhỏ… từ nhỏ nó đã là tiểu công chúa được cả nhà nâng niu trong tay, vậy mà sau khi lấy chồng đến củ khoai lang cũng ăn không đủ, còn bị hai kẻ cầm thú ấy ức hiếp, con thì không giữ được, thân thể lại còn mang bệnh…”
Mẹ Cố vừa nghe vừa lau nước mắt.
Anh cả nhà họ Cố cũng đỏ hoe mắt.
Cố Niệm liên tục dỗ dành họ: “Trời ơi, anh hai, anh làm gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=14]
Em bây giờ không phải rất ổn sao? Đừng khóc nữa, em còn chưa khóc mà!”
Nghe vậy, Cố Viễn Châu lại càng khóc to hơn.
“Hồi nhỏ em yếu ớt lắm, chỉ trầy da một chút cũng khóc đau đến nửa ngày. Vậy mà giờ phải chịu bao nhiêu khổ cực, mới có thể gặp phải đủ thứ trắc trở mà vẫn còn cười được sao?”
14
Ngay cả hai chị dâu nhà họ Cố cũng đỏ hoe mắt.
Cố Niệm dỗ mãi không xong, chỉ thấy đau đầu.
Giang Ngọc Sơn lấy khăn lông bịt miệng Cố Viễn Châu lại: “Anh gào làm em cũng muốn nhức đầu theo.”
Sau đó quay sang hỏi Cố Niệm: “Niệm Niệm, vừa rồi Thẩm Bắc Mạc đến là muốn đưa em về đúng không? Em định tính sao?”
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Cô lúng túng, ngập ngừng chưa nói được gì.
Giang Ngọc Sơn dịu giọng dụ dỗ: “Em cứ nói thật lòng mình ra đi. Bọn anh với bác gái đã bàn với nhau rồi, dù em quyết định thế nào, cả nhà cũng sẽ ủng hộ.”
“Ừm!” Anh cả nhà họ Cố cũng gật đầu trước.
Cố Niệm siết chặt hai tay. Dù biết chuyện ly hôn luôn bị xem là điều quá khác người nhưng cuối cùng cô vẫn kiên định nói ra.
“Em thật sự sống không nổi được với Thẩm Bắc Mạc nữa, em muốn ly hôn!”
Mẹ Cố lập tức òa khóc: “Niệm Niệm, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu ly hôn, không biết sau lưng sẽ có bao nhiêu người chỉ trỏ nói xấu con đâu!”
Hai chị dâu cũng vô cùng lo lắng.
“Niệm Niệm à, bọn chị sống đến từng tuổi này rồi, cũng chưa thấy mấy ai ly hôn đâu.”
“Cái đứa con gái út bên họ dì chị, chị từng kể rồi phải không? Suýt bị chồng đánh chết, khó khăn lắm mới ly dị được.”
“Nhưng cho dù nó chẳng làm gì sai, cuối cùng vẫn bị thiên hạ bàn tán không ngớt.”
Cố Niệm từ nhỏ là cô em út được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, họ sợ cô chịu không nổi áp lực.
Cố Niệm hiểu rõ nỗi lo của họ, nhưng cô đã quyết rồi: “Em không sợ. Em phải ly hôn!”
Thấy cô kiên quyết như vậy, người nhà họ Cố cũng không khuyên thêm nữa.
Chỉ là người rơi lệ, người đỏ mắt.
Cố Niệm cảm thấy chuyện này nên giải quyết dứt khoát cho xong.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận