Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THẬP NIÊN 70: Cố Niệm

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:50:00
Sáng hôm sau, sau khi bàn bạc với người nhà, cô cùng Giang Ngọc Sơn và Cố Viễn Châu đến gặp Thẩm Bắc Mạc.
Thẩm Bắc Mạc vừa thấy Cố Niệm đã mừng rỡ ra mặt.
“Cố Niệm, em về rồi à? Anh còn đang định hôm nay đi tìm em. Mau vào nhà đi!”
Giang Ngọc Sơn nhìn hắn, sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp.
Cố Viễn Châu trong mắt bốc lửa giận: “Vào cái đầu anh! Thẩm Bắc Mạc, hôm nay chúng tôi đưa em gái tôi đến đây là để nói chuyện ly hôn với anh. Anh lập tức viết đơn ly hôn, chúng ta giải quyết cho xong!”
Vừa nghe đến hai chữ “ly hôn”, sắc mặt Thẩm Bắc Mạc lập tức sầm xuống.
Hắn cố kiềm cơn giận, hiếm hoi mở miệng giải thích: “Anh hai, em biết anh là anh trai Cố Niệm, đương nhiên anh sẽ bênh cô ấy.”
“Nhưng em thấy có một số chuyện phải nói cho rõ: em chưa từng làm gì có lỗi với Cố Niệm. Là cô ấy nhỏ nhen, hay ghen bóng ghen gió, cứ luôn tìm cách làm khó mẹ con Kỷ Tư Khiết rồi lại tự dưng làm lớn chuyện đòi ly hôn!”
Cố Viễn Châu thấy hắn trắng trợn bóp méo sự thật, lập tức xông tới định đánh: “Mày còn dám bôi nhọ em gái tao à? Tao...!”
Cố Niệm vội ngăn lại: “Anh hai, mình đã nói không được ra tay rồi.”
Cô chỉ muốn sớm giải quyết ổn thỏa, không muốn mọi chuyện rối rắm thêm.
“Viễn Châu, bình tĩnh lại, nghe lời Niệm Niệm.” Giang Ngọc Sơn cũng bước tới ngăn anh ấy.
Cố Niệm bảo hai người ra ngoài chờ, rồi một mình vào nhà cùng Thẩm Bắc Mạc.
Thẩm Bắc Mạc không muốn nghe cô nói đến chuyện ly hôn nữa, liền vội vã giãi bày: “Hôm đó em đi làm nghiên cứu bí mật không nói lời nào, suốt năm năm không liên lạc với bên ngoài.”
“Thật ra ngay hôm em đi, anh đã nói với Tiểu Khiết không cần diễn trò nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=15]

Năm năm nay, anh chỉ trả cho cô ta một nửa tiền công, xem như bù đắp cho mẹ con họ.”
“Em từng nói nhà quá cũ, anh đã cho sửa sang lại hết rồi.”
“Em nhìn xem, gạch lát sàn mới, rồi cả bàn đọc sách anh tự làm, đèn bàn anh nhờ người mua về.”
“Còn nữa, em thích nhất là váy đẹp, đây là mấy bộ anh nhờ người đặt may những năm qua, em xem có thíc...”
Cắt lời người khác là bất lịch sự.
Nhưng hắn cứ thao thao bất tuyệt mãi không dứt, khiến sự nhẫn nại của Cố Niệm cạn sạch.
“Thẩm Bắc Mạc, chúng ta ly hôn đi.”

15
“Vì sao?” Thẩm Bắc Mạc cau mày: “Em để tâm chuyện anh và Tiểu Khiết diễn kịch thì anh đã dừng lại rồi. Anh cũng chẳng truy cứu chuyện em làm tổn thương mẹ con họ. Em còn có gì không hài lòng nữa?”
Từ lúc nhìn thấy cô, Thẩm Bắc Mạc đã cố gắng kiềm chế tính khí của mình.
Nhưng cô cứ lặp đi lặp lại chuyện ly hôn, khiến hắn không thể nhịn nổi nữa.
Cố Niệm nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Anh xem, đến giờ anh vẫn cứ nhấn mạnh là tôi có lỗi với mẹ con Kỷ Tư Khiết.”
Thẩm Bắc Mạc nhíu mày: “Chẳng lẽ không đúng?”
“Năm năm trước, tôi nói tôi rơi xuống nước và sảy thai, anh lại một mực cho rằng tôi nói dối. Sau đó, ngay cả bệnh viện anh cũng không đến hỏi một lời, đúng không?”
“Chúng ta đâu có ngủ với nhau, anh cũng sẽ không làm gì có lỗi với em, nên em không thể có thai. Vậy hỏi làm gì?”
Cố Niệm nghe giọng điệu dửng dưng đầy đương nhiên của hắn, chỉ thấy nghẹn ngào đến mức không thở nổi.
Cô không muốn tranh luận thêm nữa, bình tĩnh nói: “Tôi và anh không thể tiếp tục được nữa. Ly hôn đi.”
“Đang yên đang lành, sao lại không tiếp tục được? Hay là như Tiểu Khiết đoán, em đã phải lòng cái tên mặt trắng bên ngoài rồi?”
Thẩm Bắc Mạc chờ cô suốt năm năm, tưởng rằng cô về rồi thì hai người có thể như xưa, cùng nhau sống một cuộc sống bình lặng.
Nhưng hắn chẳng thể ngờ, người luôn ngoan ngoãn dịu dàng như cô, giờ lại kiên quyết đến vậy.
Nghĩ đến khả năng cô đã đem lòng yêu người khác, hắn thấy lòng mình như vỡ vụn.
Cố Niệm không chịu nổi sự ngụy biện cố chấp của hắn: “Chuyện của chúng ta, anh đừng kéo người khác vào. Trong vòng hai ngày, anh viết đơn ly hôn, chúng ta kết thúc.”
“Nếu không, tôi sẽ tố cáo anh với cấp trên, nói anh ngoại tình suốt nhiều năm, còn có con riêng. Đến lúc đó, anh bị ghi lỗi, bị xử phạt.”
Đã chẳng còn gì để nói nữa, Cố Niệm đứng dậy bước đi.
Thẩm Bắc Mạc nhào tới, ôm chặt cô từ phía sau, nghẹn giọng: “Em biết anh yêu em nhiều thế nào mà, vì sao cứ nhất định phải đi đến nước này? Anh không đồng ý ly hôn, em không thể rời xa anh được!”
“Chia tay trong hòa bình đi.”

Bình Luận

0 Thảo luận