Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THẬP NIÊN 70: Cố Niệm

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:46:18
Lần này, chúng cố tình nhắm vào chỗ kín đáo để đánh, tuy không nhìn thấy vết thương nhưng đủ nhục nhã, đủ đau đớn.
“Báo cáo tiếp đi, mày cứ báo nữa xem!”
Chỉ còn hai ngày nữa, người mà thầy Lưu sắp xếp sẽ đến.
Nếu lỡ mất cơ hội này, Cố Niệm rất khó thoát khỏi Thẩm Bắc Mạc.
Thế nhưng, cô đã không thể chịu đựng thêm giây phút nào nữa rồi.
Ở bên hắn từng phút, từng giây đều là cực hình.
Cố Niệm liều mạng, trong tiếng hét của bạn tù, đập đầu thẳng vào tường.
Hoặc là chết...
Hoặc là rời khỏi nơi ngục tù này, cũng rời khỏi cái lồng hôn nhân mà Thẩm Bắc Mạc giam giữ cô!
Lúc Thẩm Bắc Mạc nghe tin Cố Niệm tự sát, hắn đang bế con, cùng Kỷ Tư Khiết đi sắm đồ Tết.
“Hả? Cố Niệm tự sát? Giờ thế nào rồi?”
“Vâng, đang cấp cứu, vẫn chưa tỉnh.” Viên cảnh sát báo tin nói.
Sắc mặt Thẩm Bắc Mạc lập tức thay đổi, sợ đến toát mồ hôi lạnh, vừa cuống vừa lo.
Hắn nhét con cho Kỷ Tư Khiết, chuẩn bị chạy đi.
Thấy vậy, Kỷ Tư Khiết suýt chút nữa phát điên vì ghen.
Cô ta đặt đứa trẻ xuống, kéo tay Thẩm Bắc Mạc, ghé sát tai hắn thì thầm: “Anh Bắc Mạc, giờ anh đi không hay đâu.”
Thẩm Bắc Mạc nhăn chặt gương mặt tuấn tú: “Vợ anh nằm trong phòng cấp cứu, anh đến xem mà cũng không hay à?”
“Nửa tháng trước, bố của Cố Niệm mất, tang lễ anh còn không thèm đến. Giờ cô ta vừa xảy ra chuyện, anh lại cuống cuồng chạy tới bệnh viện, chẳng phải sẽ lộ rõ anh vẫn quan tâm cô ta à?”
Kỷ Tư Khiết vỗ nhẹ tay hắn, dụ dỗ: “Nghe em đi, anh Bắc Mạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=7]

Anh đâu phải bác sĩ, chạy qua đó cũng chẳng giúp được gì, chỉ tổ...”
Những lời này trước giờ cô ta dùng để thuyết phục Thẩm Bắc Mạc lần nào cũng hiệu nghiệm.
Nhưng lần này, Thẩm Bắc Mạc chẳng buồn nghe hết, đã hất mạnh cô ta ra.
“Anh làm bao nhiêu chuyện là để Cố Niệm sống cho tốt! Giờ nếu cô ấy chết rồi thì mấy việc ông đây làm còn ý nghĩa gì?!”
Kỷ Tư Khiết cắn môi: “Nhưng anh Bắc Mạc...”
Trong đầu Thẩm Bắc Mạc giờ chỉ toàn hình bóng Cố Niệm, chẳng buồn tranh luận thêm với cô ta.
Hắn mượn xe đạp của cảnh sát, đạp hết tốc lực lao tới bệnh viện.
Tại bệnh viện, trong phòng bệnh.
Cố Niệm vừa mở mắt, đã thấy Thẩm Bắc Mạc ngồi ngay cạnh giường.
Hắn râu ria xồm xoàm, khóe môi nứt nẻ vì sốt ruột, hai mắt đỏ ngầu tơ máu.
Thấy cô tỉnh, Thẩm Bắc Mạc kích động ôm chầm lấy cô.
“Vợ à, cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Em biết không, lần này em hôn mê bao lâu, anh lo tới mức nào không?”
Nói tới cuối câu, giọng hắn nghẹn ngào.
Hắn thật sự sợ mất cô.
Cố Niệm mới tỉnh, đầu óc còn choáng váng, cổ họng đau rát.
Cô chẳng buồn để ý tới hắn, vừa hơi tỉnh táo liền sốt ruột muốn xuống giường.
“Em vừa tỉnh dậy, gấp cái gì chứ? Lớn từng này rồi, không thể học Tiểu Khiết mà bình tĩnh chút à?”
Trước kia chỉ cần Thẩm Bắc Mạc để lộ chút quan tâm, Cố Niệm đã mừng rỡ không thôi.
Nhưng giờ đây, trong lòng cô chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: rời xa hắn càng sớm càng tốt.
Cô xỏ giày, vội hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày 22, sao thế?”
22!
Chính hôm nay là ngày thầy Lưu cử người tới đón cô, cô nhất định phải quay về!

8
Lòng bàn tay Cố Niệm đẫm mồ hôi. Cô đẩy Thẩm Bắc Mạc ra rồi toan bước ra ngoài.
Thế nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, đã bị hắn kéo lại: “Em định đi đâu?”
“Về nhà.”
“Ai cho phép em về? Nằm xuống!”
Thẩm Bắc Mạc bất chấp Cố Niệm giãy giụa mà bế thốc cô lên, cởi giày cô ra rồi đặt lại lên giường.
Cô cố gượng dậy, lại bị hắn ấn xuống.
Với chút sức lực yếu ớt, Cố Niệm hoàn toàn không thoát nổi khỏi tay hắn.
Cô uất ức, gào lên: “Thẩm Bắc Mạc, tôi suýt chết rồi, anh còn muốn gì nữa? Muốn tiếp tục nhốt tôi vào tù để người ta hành hạ tôi sao?!”
Thẩm Bắc Mạc tức đến mức lồng ngực phập phồng: “Ai tìm người hành hạ cô? Cô làm sai, tôi chỉ tống cô vào trại tạm giam để cô suy nghĩ lại thôi, có đến mức cô phải nghĩ quẩn tự sát không?”
Hắn giận vì tính khí của Cố Niệm ngày càng khó chịu, chẳng biết điều.
Nhưng cô vừa tỉnh lại sau cấp cứu, hắn cũng không muốn tranh cãi thêm.
Đúng lúc này, Kỷ Tư Khiết bế đứa nhỏ bước vào. Thẩm Bắc Mạc dặn cô ta trông chừng Cố Niệm, còn mình thì đi lấy cơm nước.
“Tốt, có em chăm sóc chị dâu, anh Bắc Mạc cứ yên tâm.”
Kỷ Tư Khiết ngọt ngào đáp lời.
Nhưng ngay khi Thẩm Bắc Mạc vừa rời khỏi, cô ta lập tức đổi sắc mặt.
Cố Niệm lạnh lùng nhìn chằm chằm: “Loại tiện nhân đê hèn như cô còn sống phơi phới, lẽ nào tôi lại chết trước cô được?”

Bình Luận

0 Thảo luận