Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THẬP NIÊN 70: Cố Niệm

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:46:37
“Đồ xấu xa! Không cho cô mắng mẹ tôi! Tôi phải đánh chết cô!”
Lạc Lạc cầm ná cao su, chĩa vào người cô mà bắn.
Cố Niệm giật lấy cái ná, ném thẳng xuống đất: “Muốn chết thì mày đi chết cùng con mẹ hồ ly của mày!”
Lạc Lạc nhìn cái ná bị quăng vỡ, ngồi bệt xuống đất gào khóc.
“Cố Niệm, đồ đàn bà độc ác! Con cô mới là đồ hoang!”
Kỷ Tư Khiết giận điên, xông tới tát mạnh vào mặt Cố Niệm.
Cố Niệm bị đánh đến miệng tanh mùi máu, vừa định phản kháng thì đúng lúc Thẩm Bắc Mạc quay lại, túm chặt cổ tay cô: “Cố Niệm, cô lại định làm gì nữa hả?!”
Rõ ràng mặt Cố Niệm in hằn dấu bàn tay, ai cũng nhìn ra cô là người bị hại.
Thế nhưng hắn vẫn xông vào quát cô trước tiên.
“Bố ơi, dì ấy bắt nạt con với mẹ, còn chửi con là đồ hoang, hu hu hu...”
Lạc Lạc chạy tới, ôm chặt lấy chân Thẩm Bắc Mạc mà khóc.
Kỷ Tư Khiết cũng nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào: “Anh Bắc Mạc, em xin lỗi, em không nên đánh chị dâu.”
“Nhưng chị ấy bảo em là hồ ly chuyên phá hoại gia đình người ta, bảo em là thứ mặt dày không biết xấu hổ... Em thật sự nghe không nổi những lời cay nghiệt đó!”
Một lớn một nhỏ vừa khóc vừa tố tội, mặt Thẩm Bắc Mạc lập tức sầm xuống.
“Cố Niệm, người ngoài không biết thì thôi, chửi Tiểu Khiết cũng đành. Nhưng cô biết rõ cô ấy là người thay cô chịu tội, sao cô lại nói vậy? Cô biết Tiểu Khiết vì cô mà phải chịu bao nhiêu khổ sở không?”
Cố Niệm không buồn giải thích nữa, dù sao hắn cũng chẳng tin cô.
Cô chỉ cười khẩy, ánh mắt đầy mỉa mai: “Thay tôi chịu tội? Thay tôi ăn ngon mặc đẹp, thay tôi ngồi xe đi mở mang tầm mắt, thay tôi hưởng thụ tình yêu thương của chồng... Thay...”
Thẩm Bắc Mạc gầm lên, không chịu nổi nữa: “Đủ rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=8]

Tôi chỉ muốn cô sống cho tốt, sống không phải quan trọng hơn quần áo mới, kẹo bánh hay xe cộ sao?”
Hắn từng làm biết bao nhiệm vụ, ước vọng lớn nhất của đồng đội là sống sót trở về.
Ước nguyện lớn nhất của sư trưởng cũng chỉ là vợ mình có thể sống lại!
Cố Niệm không phải lần đầu nghe những lời này.
Cô há miệng, trong lòng nghẹn cả ngàn lời, nhưng cuối cùng lại không thốt nổi một chữ.
Giờ đây, đối mặt với người chồng từng yêu thương sinh tử, cô thậm chí chẳng còn chút khát khao được nói chuyện với hắn nữa rồi.
Thẩm Bắc Mạc nhìn bộ dạng của cô, cũng cảm thấy nặng nề trong lòng, chẳng muốn cãi thêm.
“Tôi dẫn Tiểu Khiết và Lạc Lạc đi mua sắm Tết, cô ở đây nghỉ ngơi cho tốt. Tối tôi quay lại thăm cô.”
Hắn bế đứa nhỏ, dắt tay Kỷ Tư Khiết rời đi.
Cố Niệm lại lần nữa bị bỏ rơi, lòng cô vốn đã chai sạn, chẳng còn gợn sóng gì nữa.
Dù sao, trong lòng Thẩm Bắc Mạc, vĩnh viễn chỉ có hai mẹ con họ là quan trọng.
Cô không tranh nổi.
Đợi đến khi bọn họ đi khuất, Cố Niệm lập tức thay đồ xuống giường, nhịn đau, vội vã chạy về nhà.
Vừa đến cổng, cô đã gặp người đến đón.
Đó là một người đàn ông trung niên dáng vẻ nho nhã, đeo kính, tên là Điền Băng.
“Đồng chí Cố, cứ thong thả thu dọn, không cần vội.”
Nhưng Cố Niệm nào có gì để thu dọn.
Căn nhà nát bươm, đồ đạc thì xiêu vẹo, quần áo của cô cũng rách nát.
Bất kể là Thẩm Bắc Mạc hay mớ đồ trong nhà, chẳng thứ gì đáng để cô vương vấn.
Cố Niệm chỉ lôi tờ giấy đăng ký kết hôn ra, viết lên đó một dòng:
【Thẩm Bắc Mạc, ly hôn đi, tôi đi đây.】
Không thêm lấy một chữ thừa.
Cô lên xe, không buồn quay đầu nhìn lại ngôi nhà cũ kỹ ấy nữa.
Cố Niệm mỉm cười, hướng mắt về phía trước: “Đi thôi, đồng chí Điền.”
Thẩm Bắc Mạc, từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại.

9
Thẩm Bắc Mạc rời khỏi phòng bệnh, trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm giác khó chịu cứ như sắp bị mất đi thứ gì đó.
Nhưng ngẫm kỹ lại, cảm giác này thật sự quá đỗi kỳ lạ.
Hắn chỉ cho rằng mình đã thức trắng một ngày một đêm ở bệnh viện để trông Cố Niệm nên mới sinh ra ảo giác như thế, bởi vậy cũng không để tâm lắm.
Hắn lái xe chở Kỷ Tư Khiết và đứa bé đi mua sắm đồ Tết.
Trên phố xá, không khí náo nhiệt, mẹ con họ cũng vui vẻ hẳn lên.
Chỉ có Thẩm Bắc Mạc là trong lòng cứ rối như tơ vò.
Hắn yêu Cố Niệm, từ trước đến nay luôn muốn bảo vệ cô thật tốt, chưa từng nghĩ sẽ dồn cô đến bước đường tự sát!
Nhưng cô thật sự cũng đã phạm lỗi, suýt nữa hại chết hai mạng người.
Hắn không thể vì cô là vợ mình mà thiên vị được...
Thẩm Bắc Mạc chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình liếc thấy một chiếc xe màu đen lướt qua.
Người ngồi hàng ghế sau, thoáng trông rất giống Cố Niệm.
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu, hắn liền vội vã gạt bỏ.
Nhà họ Cố trước kia cũng từng hiển hách đấy.

Bình Luận

0 Thảo luận