Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THẬP NIÊN 70: Cố Niệm

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-09-15 23:40:34
Cố Niệm bước vào, thấy mẹ con Kỷ Tư Khiết đang ôm nhau khóc nức nở.
“Hu hu hu... Lạc Lạc đã nói là mẹ không cho ăn đậu phộng, vậy mà dì cứ ép con ăn!”
“Xin lỗi con, Lạc Lạc, là lỗi của mẹ không biết đề phòng người khác.”
Cố Niệm lặng lẽ hỏi, giọng run rẩy: “Ngay cả anh cũng cho rằng tôi sẽ hại một đứa trẻ sao?”
Họ từng là người yêu sống chết có nhau, vậy mà giờ đây, hắn cũng giống bao kẻ ngoài kia, nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi?
Thẩm Bắc Mạc không chút do dự: “Chứ còn gì nữa? Trẻ con chẳng lẽ lại đi vu oan cho cô?”
Cố Niệm sớm đã tuyệt vọng, nhưng lúc này trong lòng vẫn lạnh buốt như băng.
Cô cười nhạt: “Lương bổng của anh đều đưa hết cho mẹ con họ, tôi ăn khoai lang còn không đủ no, lấy đâu ra đậu phộng?”
“Hơn nữa tôi mới lần đầu gặp con trai anh, làm sao biết nó dị ứng với đậu phộng?”
Rầm!
Thẩm Bắc Mạc đập mạnh tay xuống bàn: “Còn dám cãi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-p-ni-n-70-co-niem&chuong=2]

Quỳ xuống dập đầu xin lỗi ngay, không thì tôi lập tức đưa cô vào tù!”
Chuyện như thế hắn đâu phải chưa từng làm.
Trước đây Kỷ Tư Khiết từng vu cho cô trộm đồ kỷ vật của mẹ cô ta rồi vứt đi.
Thẩm Bắc Mạc không cần phân bua, trực tiếp giao cô cho cảnh sát, để cô bị giam nửa tháng.
Từ đó, hàng xóm mỗi khi mất thứ gì đều nghi cô là “kẻ trộm”.
Cô còn bảy ngày nữa là rời đi, giờ tuyệt đối không thể vào tù được!
Cố Niệm nắm chặt vạt áo, dù trong lòng căm phẫn đến nghẹn thở nhưng vẫn phải cắn răng, nước mắt lăn dài, quỳ xuống dập đầu xin lỗi.
Trán bật máu, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng: “Đủ chưa?”
Thẩm Bắc Mạc xót cô, định lau nước mắt thì bị cô nghiêng đầu né tránh.
“Đủ rồi thì tôi đi trước.”
Cố Niệm loạng choạng đứng dậy, bước ra ngoài.
Thẩm Bắc Mạc theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng Kỷ Tư Khiết lại nhéo mạnh Lạc Lạc một cái.
“Ba ơi, hu hu hu, Lạc Lạc đau quá!”
Lạc Lạc khóc toáng lên, kéo toàn bộ sự chú ý của Thẩm Bắc Mạc quay lại. Hắn lập tức ôm con dỗ dành.
Ngoài hành lang, một y tá thấy Cố Niệm đầu chảy máu, lo lắng hỏi: “Chị ơi, trán chị chảy máu rồi, có cần xử lý không?”
“Ngoài cảm ơn thì tôi không cần gì nữa.”
Cố Niệm không có tiền chữa vết thương, chỉ lau qua máu và nước mắt rồi lững thững bước về nhà.
Trước khi lấy chồng, ai cũng nói cô gả cho đoàn trưởng sẽ được sống sung sướng.
Thẩm Bắc Mạc khi ấy cũng ôm cô thề thốt: “Niệm Niệm, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
“Không dám hứa bữa nào cũng có thịt ăn, ngày nào cũng có áo mới.”
“Nhưng anh đảm bảo, sẽ dốc hết sức để em là người vợ hạnh phúc nhất.”
Sau khi cưới, đãi ngộ của Thẩm Bắc Mạc quả thực ngày càng tốt.
Thế nhưng tiền lương, trợ cấp của hắn đều đổ dồn cho mẹ con Kỷ Tư Khiết.
Cô không phải chưa từng cãi vã, phản kháng.
Nhưng hắn lại bảo: “Tiểu Khiết vì em mà hy sinh nhiều như vậy, chúng ta chẳng phải nên đối xử tốt với cô ấy sao?”
“Vả lại bây giờ ta và em đang diễn kịch, em là người vợ bị ta chán ghét. Em mà ăn ngon mặc đẹp hơn cả người khác, không phải hỏng hết kế hoạch sao?”
Thẩm Bắc Mạc ban đầu còn giải thích với cô, sau này thì chỉ còn lại cơn giận, trách mắng.
Cô từng tổn thương, tuyệt vọng, rời bỏ hắn.
Nhưng rồi lại bị hắn tìm về, mắng một trận te tua.
“Cố Niệm, mỗi ngày tôi bận túi bụi ở quân khu, cô không thể học theo Tiểu Khiết mà ngoan ngoãn một chút sao? Đừng suốt ngày gây chuyện, chỉ tổ khiến tôi thêm phiền!”
Giờ đây, Cố Niệm đối với hắn, đối với ngôi nhà này, đã chẳng còn vướng bận hay lưu luyến gì nữa.
May mà, cô sắp được rời khỏi nơi này rồi.

3
Cố Niệm về đến nhà, đầu vẫn còn chảy máu, cả người choáng váng.
Trong thành phố, nhà người khác ít nhất sàn cũng lát gạch hoặc đổ bê tông.
Chỉ có nhà cô là vẫn còn nền đất, dù quét bao nhiêu lần, bụi vẫn phủ kín.
Máu nhỏ xuống nền đất, tan biến rất nhanh, gần như không để lại dấu vết.
Giống hệt như tình yêu Thẩm Bắc Mạc dành cho cô suốt những năm qua.
Cố Niệm khoanh tròn một ngày trên tờ lịch, rồi từ cái tủ xiêu vẹo lục ra một chiếc váy trắng cũ, cắt một miếng vải quấn lên vết thương trên trán.
Sau đó, cô thiếp đi trong cơn choáng váng.
Khi tỉnh dậy, thấy Thẩm Bắc Mạc đang ngồi bên giường, ánh mắt đầy xót xa.
“Đầu còn đau không?” Hắn đưa tay muốn chạm vào.
Cố Niệm né tránh: “Cũng tạm.”
Bị cốc nước ném trúng, lại quỳ xuống dập đầu đến chảy máu, làm sao mà không đau cơ chứ?
Nhưng giờ cô đã không còn muốn làm nũng với hắn nữa rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận