1
“Ông ơi, cho cháu một tháng được không? Cháu muốn tạm biệt bố mẹ nuôi cho đàng hoàng.”
Giọng Lục Hằng trầm ổn, nhưng ở đầu dây bên kia, ông nội anh lại xúc động đến phát khóc.
Không ngừng nói: “Được, được… Nếu không phải ông bị bệnh, không thể đi máy bay, thì ông đã có thể đến bên cháu rồi, như vậy cháu cũng không cần phải chia tay họ.”
Lục Hằng là trẻ mồ côi, năm năm tuổi được nhà họ Lục nhận nuôi. Gần đây, anh tình cờ tìm lại được người thân ruột thịt, nhưng chỉ còn lại một mình ông nội.
Sức khỏe ông không tốt, hy vọng anh có thể ở bên cạnh ông ba năm.
Lục Hằng nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, ông ạ.”
Cúp máy, màn hình lại trở về giao diện ban đầu, một thiệp mời dự tiệc cưới điện tử hiện lên, chói mắt vô cùng.
Ngoài bệnh tình của ông, đây cũng là lý do khiến anh quyết định rời đi.
Lục Hằng có một bí mật, anh yêu người chị gái cùng lớn lên bên mình, Lục Vãn.
Nhà ông nội ở Nam Kinh, nhà họ Lục ở Bắc Kinh.
Cách nhau một trời một vực, 1011 cây số, có khi cả năm cũng chẳng gặp được một lần — đủ để anh buông bỏ.
Bỗng nhiên, từ phía cửa ra vào vang lên một tiếng "tít".
Cửa được mở ra.
Lục Hằng quay đầu nhìn theo tiếng động, quả nhiên là Lục Vãn trở về.
Người phụ nữ ấy có khuôn mặt thanh tú, như hoa đào vừa hé nở trong tiết xuân.
Cô xách theo một túi đồ ăn lớn bước vào nhà.
Lục Hằng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhanh chóng thu ánh mắt về, như thường lệ cất tiếng: “Chị, hôm nay tan làm sớm vậy?”
Lục Vãn cao một mét bảy, vóc dáng đầy đặn mềm mại càng nổi bật hơn dưới ánh đèn.
Cô thay dép đi trong nhà, uể oải đáp:
“Ừm, hôm nay A Hoài sẽ đến, chị nấu cơm.”
Nghe đến đó, Lục Hằng chợt khựng lại.
A Hoài chính là vị hôn phu của Lục Vãn, Chu Hoài.
Ba tháng trước, Lục Vãn bất ngờ dẫn Chu Hoài về nhà giới thiệu với bố mẹ.
Biến cố đó khiến Lục Hằng hoàn toàn không kịp trở tay.
Từ nhỏ, Lục Vãn đã luôn là tâm điểm chú ý, cái gì cũng giỏi chỉ trừ chuyện tình cảm.
Cô chưa từng nghiêm túc, bạn trai cứ ba tháng là đổi một lần.
Nhưng lần nào cũng dẫn về ra mắt Lục Hằng.
Mỗi lần như thế, Lục Vãn lại tàn nhẫn nói: “Lục Hằng, gọi anh rể đi.”
Một lần, hai lần, ba lần…
Anh đã sớm tê dại, nhưng đôi lúc cũng không khỏi mơ mộng viển vông, biết đâu mình cũng có cơ hội.
Nhưng lần này, mọi chuyện đã khác.
Một đêm bình thường cách đây một tháng, Lục Vãn bất ngờ tuyên bố cô là người chủ động cầu hôn Chu Hoài.
Mà đúng hôm đó, Lục Hằng được một tổ chức tìm thân nhân liên hệ.
Anh biết được mình không phải trẻ mồ côi, mà là bị bọn buôn người bắt cóc.
Gia đình tìm anh suốt hơn mười năm, bố mẹ ruột đã mất, chỉ còn ông nội vẫn đang tìm kiếm anh.
Ông sống cô đơn, lại mang bệnh, chỉ hy vọng có thể bên anh trong ba năm còn lại.
Lục Hằng lúc ấy vô cùng giằng xé, định nói ra chuyện này nhưng lại bị lời của Lục Vãn cắt ngang.
Cứ như thế, bí mật ấy mãi chưa có cơ hội được thổ lộ.
Thấy Lục Hằng im lặng mãi, Lục Vãn bước tới, khẽ vỗ vai anh: “Tiểu Mộc Đầu, lại ngẩn người ra rồi hả?”
Rồi nhẹ nhàng bước qua anh, đi vào bếp.
Bỗng dưng, nỗi chua xót nơi đáy lòng Lục Hằng trào lên đầu lưỡi.
Anh chợt nhớ lại những năm tháng đã qua.
Anh phản ứng chậm chạp, thường bị người ta trêu là khúc gỗ, lần nào cũng do Lục Vãn đứng ra bảo vệ.
Nhưng cô lại thích trêu chọc anh, hay cười rồi gọi anh là “Tiểu Mộc Đầu”.
Lục Vãn hơn anh ba tuổi. Khi Lục Hằng vào cấp hai, cô vừa tốt nghiệp cấp hai.
Vì sợ anh bị bắt nạt, cô còn đến gặp giáo viên để nhờ quan tâm thêm.
Anh dậy thì muộn, luôn bị điểm kém môn thể dục, Lục Vãn sẽ ở lại cùng anh tập luyện.
Những ký ức đẹp đẽ ấy, từng chút từng chút, tích góp thành một mối tình thầm lặng.
Mà giờ đây, Lục Vãn sắp lấy chồng.
Anh cũng nên chấm dứt mối tình đơn phương này.
Chân thành chúc cô hạnh phúc.
… Với tư cách là em trai.
2
Từ trong bếp vang lên tiếng gọi của Lục Vãn: “A Hằng, vào giúp chị một tay.”
Lục Hằng sực tỉnh, thấp giọng đáp: “Vâng, tới ngay.”
Nước lạnh chảy vào lòng bàn tay, Lục Hằng dồn tâm trí xử lý nguyên liệu, cố xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
“Xèo” một tiếng vang lên.
Tôm được đổ vào chảo dầu sôi sùng sục.
Lục Vãn mặc tạp dề, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng ngần, chăm chú đảo tôm trong chảo.
Lục Hằng lặng lẽ nhìn chị, lại nhìn chảo tôm đang sôi, ánh mắt dần tối đi.
Bởi vì anh thích ăn tôm hấp nên trước giờ Lục Vãn chỉ làm tôm hấp cho anh. Nhưng lần này, cô lại làm món tôm kho dầu mà Chu Hoài thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=1]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận