Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NÓI VỚI GIÓ VỀ TÌNH YÊU CỦA ANH

Chương 18

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:10:51
18
Lục Hằng khẽ rùng mình.
Anh quay đầu lại, bắt gặp gương mặt u ám của Lục Vãn thì lập tức muốn gỡ tay cô ra: “Chị, chị làm gì vậy?”
Lục Vãn không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn.
Chỉ trong tích tắc, Lục Hằng đã bị kéo vào vòng tay cô.
Lục Hằng giật mình, suýt thì đẩy cô ra nhưng lại nghe thấy giọng cô khàn khàn bên tai: “A Hằng, chị nhớ em lắm.”
Bàn tay đang vùng vẫy của anh chợt khựng lại.
Nỗi nhớ nhung trong giọng nói ấy... không thể nào là giả được.
Đầu mũi Lục Hằng cay xè, khóe mắt bất giác ươn ướt: “Chị... chị không nên tới.”
“Không nên tới? Nếu chị không đến thì sẽ hoàn toàn mất em mất rồi. A Hằng, trước kia là chị sai, em tha thứ cho chị...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=18]

được không?”
Giọng nói của Lục Vãn nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức khiến Lục Hằng như quay về những ngày trước năm mười tám tuổi.
Khi ấy, Lục Vãn vẫn thường nắm tay anh một cách tự nhiên, còn hay cười rạng rỡ mà nói, cậu là đứa em trai mà chị thương nhất.
Nhưng tất cả... đều thay đổi kể từ năm anh mười tám.
Cô có rất nhiều bạn trai, mỗi người anh đều từng gặp qua, cũng đều từng gọi là “anh rể”.
Hết lần này đến lần khác, lời gọi ấy sớm đã khiến anh trở nên tê dại.
Anh từng nghĩ, rời xa cô thì sẽ không đau nữa. Nhưng lại không ngờ, cô sẽ đuổi theo mà nói những lời này.
Đối mặt với Lục Vãn, anh không thể không tự hỏi: cô đã từng yêu bao nhiêu người đàn ông? Lại bỏ rơi bao nhiêu người?
Anh vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu: yêu cô là sai.
Vậy mà khi anh thật sự buông bỏ được rồi, cô lại đến, nói muốn anh tha thứ?
Khoảnh khắc ấy, Lục Hằng thực sự cảm thấy... nực cười.
Anh đưa tay lên, chậm rãi mà dứt khoát đẩy Lục Vãn ra.
Lục Vãn nhận ra điều đó, định ngăn lại, nhưng rồi vẫn thuận theo sức của Lục Hằng mà lui về sau một bước.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt trong suốt như nước của anh.
Nhưng trong mắt ấy, lại đậm đặc sự châm biếm khiến cô không khỏi chấn động.
Anh nói: “Chị, chúng ta là chị em. Hôm nay... chị đã vượt giới hạn rồi.”
Ầm một tiếng.
Lục Vãn như bị một cú đánh nặng nề giáng thẳng vào lòng.
Chị em?
Ánh mắt cô khẽ run rẩy. Câu nói ấy... quen thuộc đến đau lòng.
Tre không đánh vào người mình thì không biết đau.
Trước đây, người nói câu ấy là cô.
Giờ đổi lại là mình, cô mới hiểu được... câu nói ấy có sức sát thương lớn đến thế nào.
Giọng nói của Lục Vãn bỗng khản đặc: “A Hằng... chị...”
Câu nói chưa kịp hết, Lục Hằng đã lạnh lùng cắt ngang: “Chị chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Hôm nay cứ ở lại nghỉ một đêm, mai quay về Bắc Kinh đi, quay về mà níu kéo anh rể.”
Dứt lời, Lục Hằng dứt khoát gạt tay Lục Vãn ra, bước qua cô, không quay đầu lại mà rời đi.
Lục Vãn xoay người nhìn theo bóng lưng anh, từng bước từng bước vững chãi đi xa, như thể đang rời khỏi thế giới của cô vậy.
Nhưng cô không thể ngăn, cũng không đủ sức để ngăn.
Ánh đèn phủ lên hàng mi dày của anh, tạo nên một vệt bóng mờ, trông đơn độc lạ thường.
Rất lâu sau, Lục Vãn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về hướng anh đã khuất bóng.
A Hằng, chị sẽ không từ bỏ đâu.

Lục Hằng quay lại phòng, vừa đến cửa đã nhìn thấy dáng người đứng chờ nơi ngưỡng cửa, liền khựng lại.
Thẩm Khê nghe thấy tiếng bước chân liền xoay người nhìn anh, đôi mắt trong veo vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nhẹ giọng nói: “Tưởng em sẽ về muộn.”
Dáng vẻ của cô lúc này... thật sự rất giống một người bạn gái đang dỗi vì người yêu về nhà trễ.
Suy nghĩ ấy đột nhiên lướt qua đầu Lục Hằng.
Anh giật thót, vội vàng đè nó xuống tận đáy lòng, bình thản đáp lại: “Sao có thể chứ? Em chỉ đưa chị ấy về phòng thôi.”
Rồi anh hỏi tiếp: “Chị có chuyện gì sao?”
Thẩm Khê đứng yên đó, ánh mắt không rõ cảm xúc lướt qua người anh, nhưng lời nói thốt ra lại như một cơn sóng dữ đánh vào lòng: “Bạn gái đến tìm bạn trai cần có lý do sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận