Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NÓI VỚI GIÓ VỀ TÌNH YÊU CỦA ANH

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:07:41
13
Trong khách sạn.
Cả hai bên gia đình đều có mặt.
Xuyên suốt buổi lễ, Lục Vãn vẫn không thật sự tập trung.
Cho đến khi MC đứng trước mặt hai người, cất giọng hỏi: "Cô dâu, cô có đồng ý lấy chú rể đứng bên cạnh mình không?"
Lấy chồng?
Lục Vãn thoáng giật mình, cuối cùng cũng có phản ứng. Cô quay sang nhìn Chu Hoài, trong ánh mắt ánh lên nét mơ hồ.
Cô thực sự muốn lấy người đàn ông này sao?
Thành thật mà nói, Lục Vãn đồng ý làm quen Chu Hoài một phần là để né tránh tình cảm dành cho Lục Hằng, phần khác là vì đến tuổi lập gia đình, mà đúng lúc đó Chu Hoài xuất hiện, điều kiện đôi bên cũng phù hợp để tiến tới hôn nhân.
Nhưng… cô có thật sự yêu anh ta không?
Câu trả lời là một dấu hỏi lớn.
Hôn nhân không phải trò đùa.
Khoảng thời gian ở bên Chu Hoài càng khiến Lục Vãn cảm thấy hoang mang. Tính khí thiếu gia, sự ích kỷ, những thói quen khó chịu của anh ta từng chút một bộc lộ rõ ràng.
Cô thật sự muốn sống cả đời với người đàn ông này sao?
Khi Lục Vãn còn đang do dự, MC lại lên tiếng lần nữa: "Cô dâu, cô có đồng ý lấy chú rể đứng bên cạnh mình không?"
Chu Hoài dường như nhận ra điều gì đó. Bàn tay đặt trên tay cô siết chặt hơn, giục nhẹ: "Vãn Vãn, em mau trả lời đi."
Lục Vãn như choàng tỉnh.
Không.
Cô không muốn.
Cô không muốn lấy người đàn ông này.
Bàn tay đột ngột rút về, ánh mắt cô đầy giằng xé, giọng nói cũng mang theo đau đớn: "Em..."
Cô liếc xuống hàng ghế bên dưới, nơi bố mẹ hai bên đang nhìn lên với ánh mắt mong chờ.
Câu "em không đồng ý" vừa chạm đến môi đã lập tức bị nuốt ngược trở lại.
Cô vẫn tiếp tục hoàn thành nghi thức một cách đầy máy móc.
Lục Vãn trở về nhà trong trạng thái kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Vừa ngồi phịch xuống sofa, cô liền thả lỏng toàn thân.
Ngay bên cạnh, chiếc sofa lún xuống.
Là Chu Hoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=13]

Anh ta im lặng rất lâu, cuối cùng mới nặng nề cất tiếng: "Em có ý gì lúc ở lễ cưới?"
Đối diện với ánh mắt thất vọng của anh ta, Lục Vãn im lặng một lúc, giọng khàn khàn: "Xin lỗi… Em vẫn không thể yêu anh."
Ngày đó, chính Chu Hoài là người theo đuổi cô.
Cô từng nói thẳng rằng mình không yêu anh ta, chỉ muốn tìm một người để kết hôn.
Vậy mà Chu Hoài vẫn cười:
"Không sao, lâu ngày rồi cũng sẽ có tình cảm thôi."
Và thế là, hai người bắt đầu quen nhau.
Nghe đến đây, sắc mặt Chu Hoài trắng bệch. Môi anh ta run nhẹ: "Nhưng mấy tháng qua, em đối xử với anh rất tốt… Tốt đến mức anh tưởng em đã yêu anh rồi."
Yêu nhau ba tháng đã tuyên bố kết hôn.
Món hồi môn là 1,88 triệu tệ, một căn nhà và vô số trang sức vàng bạc.
Người ta thường nói, tiền của phụ nữ ở đâu thì trái tim họ ở đó.
Lẽ nào… tất cả những điều đó không phải là tình yêu?
Lục Vãn đáp, giọng tàn nhẫn: "Đó không phải tình yêu… mà là sự áy náy."
"Xin lỗi. Em không thể lấy anh."
"Em sẽ đến nhà anh xin lỗi đàng hoàng, cũng sẽ bồi thường thỏa đáng."
Chu Hoài siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe, giọng gằn lên: "Đừng hòng lấy lại sính lễ!"
"1,88 triệu với cả căn nhà... anh giữ hết!"
"Được."
Lục Vãn gật đầu ngay, như sợ anh ta đổi ý: "Coi như phí chia tay."
Mọi chuyện kết thúc rất nhanh.
Gia đình Chu Hoài sau khi biết nhà họ Lục không đòi lại tiền cũng không làm lớn chuyện.
Hôn sự cứ thế tan vỡ.
Mẹ Lục thở dài: "Đang yên đang lành lại đòi cưới, giờ lại bảo thôi, con gái à, rốt cuộc con bị sao vậy?"
Lục Vãn nhìn mẹ, trong mắt lộ rõ vẻ áy náy, giọng trầm xuống: "Con xin lỗi, mẹ."
Ngập ngừng một lát, cô mới cất lời: "Mẹ… mẹ có thể cho con địa chỉ của A Hằng được không?"
Dạo gần đây, Lục Vãn cố gắng liên lạc với Lục Hằng nhưng đều không có hồi âm.
Bất đắc dĩ, cô đành hỏi bố mẹ.
Mẹ Lục chau mày, cảm thấy có điều không ổn, giọng cảnh giác: "Con hỏi làm gì? A Hằng chẳng phải Tết nào cũng về thăm nhà sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận