Tròn tám năm, Lục Hằng dõi theo cô suốt tám năm.
Theo thời gian, ánh nhìn của cô cũng bắt đầu đặt lên người anh.
Cho đến một lần, trong đầu cô bỗng nảy ra một suy nghĩ kinh khủng.
Cô muốn hôn Lục Hằng.
Lục Vãn lập tức toát mồ hôi lạnh. Có lẽ vì muốn chạy trốn, cô hồ đồ gật đầu đồng ý quen với Chu Hoài vẫn luôn theo đuổi cô.
Cô nghĩ, chỉ cần kết hôn rồi, Lục Hằng sẽ từ bỏ.
Nhưng… Lục Vãn chưa bao giờ từng nghĩ sẽ chia xa với Lục Hằng.
Họ là chị em suốt 18 năm, tình cảm sâu đậm, đã sớm hoà làm một.
Đứng rất lâu, Lục Vãn bước vào phòng.
Ánh mắt cô lướt vô thức, rơi xuống chiếc thùng rác, bỗng nhiên khựng lại.
Đó là…
Một chiếc móc khoá hình Mickey.
Ầm một tiếng.
Lục Vãn như bị sét đánh ngang đầu, cả người sững sờ tại chỗ.
Chiếc móc khoá này cô đã đeo nhiều năm, chưa từng tháo xuống.
Chỉ bởi vì Lục Hằng từng nói, nếu chiếc móc đó biến mất thì anh cũng sẽ biến mất.
Để anh chết tâm, cô đã vứt đi nó.
Cô tưởng Lục Hằng sẽ buồn một thời gian rồi thôi, nhưng không ngờ… anh thật sự đi rồi.
Bàn tay buông thõng bên người chợt siết chặt lại.
Lục Vãn nhìn quanh căn phòng trống trải hơn hẳn, chợt nhận ra… đồ của Lục Hằng, toàn bộ đều không còn.
Có thể nhìn ra trước đó chúng được chăm sóc rất kỹ, nhưng cuối cùng, anh không mang theo gì cả.
Anh không cần cô nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=10]
10
Lục Vãn đứng giữa phòng, đầu óc rối như tơ vò, gần như không thể suy nghĩ được gì.
Làm người một nhà suốt mười mấy năm, vậy mà Lục Hằng lại có thể ra đi dứt khoát đến mức không hề luyến tiếc sao?
Cô cầm điện thoại lên, mở WeChat. Khi ngón tay chạm đến khung trò chuyện của Lục Hằng, cô dừng lại một chút. Ghi chú mà cô đặt cho Lục Hằng là: "Tiểu Mộc Đầu - phòng A Hằng".
Lục Hằng lúc nhỏ đặc biệt thích chuột Mickey nên cô vẫn luôn giữ ghi chú này đến giờ.
Ánh mắt cô dịu lại trong giây lát, gõ một dòng chữ gửi đi.
【A Hằng, em ở khu nào của Nam Kinh?】
Thứ cô nhận được là một dấu chấm than đỏ chói mắt.
Trong khoảnh khắc, một cơn giận không thể diễn tả bùng lên.
Được thôi.
Đã đi rồi thì đừng có quay về nữa.
Lục Vãn ngạt thở trong một nỗi bực bội, không liên lạc thêm nữa, xoay người đến văn phòng làm việc.
Vừa bước vào xử lý công việc, cô đã nghe thấy tiếng ồn từ phòng họp bên cạnh. Là một cặp vợ chồng đang làm thủ tục ly hôn, người vợ đang khẩn cầu chồng mình đừng bỏ.
Người vợ giọng yếu ớt van nài: “Anh ơi, anh đừng ly hôn được không? Em sẽ thay đổi, em sẽ không gặp lại anh ta nữa đâu.”
Tình huống như vậy Lục Vãn đã gặp nhiều rồi.
Cô miễn dịch với mấy cảnh này. Phòng bên im lặng rất lâu, sau đó vang lên giọng đàn ông bình tĩnh: “Tôi mệt rồi. Không ai mãi mãi đứng chờ một người quay đầu lại cả.”
“Khi tôi quyết định ly hôn nghĩa là tôi đã không còn yêu nữa. Đã không yêu thì còn ở bên nhau làm gì?”
Lục Vãn chết lặng.
Chiếc bút trong tay rơi xuống đất.
Cô không thể không nghĩ tới Lục Hằng.
Việc anh rời đi, cũng là vì… đã không còn yêu sao?
Rõ ràng đây là điều mà Lục Vãn từng mong muốn, nhưng khi thực sự xảy ra, lại chẳng dễ chịu chút nào.
Cảm giác nghẹn lại trong lồng ngực cứ dâng lên không ngừng.
Cô gần như không thở nổi nữa.
Lục Hằng sao có thể không yêu cô?
Anh đã yêu cô bao nhiêu năm như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu?
Lục Vãn muốn tự thuyết phục mình như thế. Nhưng trong đầu lại có một giọng khác vang lên.
Lục Hằng đi rồi, đi dứt khoát đến thế, nghĩa là… đã buông bỏ thật rồi.
Ngày hôm đó, Lục Vãn bị giằng xé giữa hai cảm xúc mâu thuẫn.
Tối mới về đến nhà.
Vừa đẩy cửa, cô đã nghe thấy giọng mẹ nuôi đang gọi điện trong bếp.
“A Hằng, ông nội con vẫn ổn chứ? Đợi bên này lo xong hết, mẹ với bố sẽ qua Nam Kinh chơi với con.”
Nghe thấy là đang nói về A Hằng,
Lục Vãn khựng lại, không trở về phòng ngay mà đi thẳng vào bếp.
Cô đưa tay ra, ra hiệu cho mẹ nuôi đưa điện thoại cho mình.
Vừa cầm máy, giọng nói mang theo nụ cười từ đầu dây bên kia liền vang lên.
“Ổn lắm ạ. Mọi người mà rảnh thì qua đây chơi một chuyến.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận