Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NÓI VỚI GIÓ VỀ TÌNH YÊU CỦA ANH

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:07:11
Ánh mắt Lục Vãn chợt lóe lên.
Hình như đã rất lâu rồi cô chưa nghe thấy giọng Lục Hằng vui vẻ như vậy.
Rõ ràng mới chỉ một ngày không gặp, mà lại thấy như đã cách biệt ba năm.
Lục Vãn ngừng lại một lúc mới chậm rãi mở miệng: “A Hằng, sao em lại chặn chị?”
Đầu dây bên kia im lặng rõ ràng một chút, sau đó là giọng điệu thản nhiên của Lục Hằng.
“Chắc là bấm nhầm thôi.”
Bấm nhầm?
Lục Vãn nheo mắt lại, vừa định nói gì đó thì từ điện thoại bỗng vang lên giọng một người phụ nữ trong trẻo.
“Đến giờ ăn rồi.”
Giọng nói rất bình thường nhưng lại khiến cảnh giác trong lòng Lục Vãn bùng lên tức thì.
Cô nhíu mày, giọng mang theo chất vấn: “Bên cạnh em sao lại có phụ nữ?”
“Chính là người lần trước em nói đó. Em còn việc, cúp máy trước nhé.”
Lục Hằng cắt ngang, dập máy đầy qua loa.
Âm thanh tút tút lạnh lùng vang lên trong tai Lục Vãn.

11
Nam Kinh.
Trong một căn nhà tứ hợp viện mang đậm phong cách Trung Hoa cổ điển.
Lục Hằng cúp máy, lịch sự gật đầu với Thẩm Khê vừa gọi anh ra ăn cơm: “Được rồi.”
Người phụ nữ ấy có đôi mắt đào hơi xếch, đồng tử màu nâu nhạt nhìn nghiêng sang, kết hợp với gương mặt lạnh tanh, khiến người đối diện vô thức cảm thấy khó gần.
Nhan sắc và khí chất của cô tạo thành một sự đối lập rõ rệt.
Nếu là trước đây, khi gặp Thẩm Khê, hẳn Lục Hằng sẽ không nhịn được mà cảm thán một câu: “Đúng là thế giới nhỏ thật.”
Đàn chị khóa trên, đồng thời là họa sĩ anh từng ngưỡng mộ, lại chính là đệ tử của ông nội mình.
Nhưng bây giờ, anh chẳng còn tâm trạng đâu mà nói chuyện.
Mới chỉ mười mấy tiếng trôi qua, vậy mà khi nghe lại giọng Lục Vãn, lòng anh vẫn không khỏi chua xót.
Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi.
Lục Hằng tự điều chỉnh lại cảm xúc, bước đến bàn ăn và ngồi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=11]

Ông nội ngồi ở vị trí chủ tọa, gương mặt tràn đầy niềm vui:
“Cháu trai, ăn nhiều vào nhé. Tay nghề của dì Trương rất khá đấy.”
Dì Trương là người giúp việc lâu năm, vẫn luôn chăm sóc cho ông.
Lục Hằng khẽ mỉm cười: “Vâng, ông nội.”
Ngồi đối diện anh là Thẩm Khê.
Ông nội liếc nhìn hai người một lượt, rồi nói:
“Dạo này Thẩm Khê rảnh không? Nếu rảnh thì dẫn cháu trai ông ra ngoài làm quen một chút. Nó còn lạ nước lạ cái, đi đâu dễ bị lạc.”
Tim Lục Hằng khựng lại một nhịp.
Anh thà tự đi còn hơn. Sau một ngày tiếp xúc, Lục Hằng nhận ra Thẩm Khê quá kiệm lời, ở cạnh nhau lúc nào cũng bao trùm bởi không khí im ắng.
Anh định mở miệng từ chối thì Thẩm Khê đã nhanh chóng gật đầu, giọng điềm tĩnh, không chút cảm xúc: “Vâng, sư phụ.”
Lục Hằng đành nuốt lại lời vừa định nói.
Ông nội đã có tuổi, ăn uống xong trò chuyện đôi ba câu thì được dì Trương dìu đi nghỉ.
Bầu trời bên ngoài đã sẫm tối.
Lục Hằng khẽ chào Thẩm Khê rồi quay về phòng. Ban ngày, cô đã đưa anh đi dạo một vòng quanh viện.
Nơi này là căn nhà cổ theo lối tứ hợp viện Trung Hoa.
Sân ngoài lát đá cuội, cây cối xung quanh xanh tốt rậm rạp. Buổi tối có gió nhẹ, đứng ngắm hoàng hôn thật sự rất dễ chịu.
Phòng anh ở mang phong cách cổ kính, phần lớn nội thất đều làm từ gỗ nguyên khối.
Đẩy cửa sổ gỗ ra, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dòng sông Tần Hoài ở phía xa.
Thật sự là tĩnh lặng giữa chốn ồn ào.
Lục Hằng biết ông nội là người có tiếng, nhưng không ngờ lại là một trong những đại gia của giới tranh thủy mặc, danh tiếng không nhỏ ở vùng Nam Kinh.
Mọi người vẫn thường gọi ông là “Lão gia tử họ Chu.”
Anh đứng lặng ngắm cảnh một lúc rồi khép cửa sổ, đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Nhưng nằm trên giường mãi mà không tài nào chợp mắt.
Anh mở điện thoại, ánh mắt dừng lại ở cái tên “Lục Vãn” trong danh sách bị chặn, chần chừ không biết có nên gỡ ra hay không.
Ngón tay lướt đến cái tên ấy, dừng lại rất lâu…
Cuối cùng, vẫn không ấn gỡ.

Ở đầu bên kia.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
Lục Vãn dựa đầu vào thành giường. Nghe thấy âm báo, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.
Khoảnh khắc đó, cô mới chợt nhận ra – Lục Hằng đã chặn cả số điện thoại của mình.
Cô mở WeChat, gửi thêm một tin nhắn, nhưng chỉ hiện lên dấu chấm than đỏ chói.
Cơn bực bội dâng lên trong lòng.
Đúng lúc ấy, cửa bị đẩy ra.
Chu Hoài bước vào, mái tóc còn ướt, tay cầm máy sấy: “Lục Vãn, giúp anh sấy phần sau gáy với, tay anh mỏi rồi.”
Tâm trạng vốn đã khó chịu, Lục Vãn thật sự chẳng muốn động tay: “Em mệt rồi, anh tự làm đi.”
Chu Hoài không chịu bỏ qua: “Không giúp thì anh lấy đồ ngủ của em lau đấy.”
Nói xong, anh ta cúi đầu, úp cả mái tóc ướt vào lòng Lục Vãn.

Bình Luận

0 Thảo luận