Phụ kiện xúc tu của bạch tuộc vẫn chưa gắn vào, tạm thời phải dùng trí tưởng tượng.
Nhưng chỉ riêng mũ đội đầu và trang phục thôi cũng đã gợi nên hình ảnh nguyên bản.
Thẩm Khê như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, cẩn thận quan sát từng chi tiết, ánh mắt gần như mang theo sự khắt khe khi đánh giá.
Ấy vậy mà Lục Hằng lại không hề thấy khó chịu.
Với cosplay, điều quan trọng nhất là trang phục càng nghiêm túc, càng tốt.
Thẩm Khê bỗng nhìn thấy điều gì đó, cau mày, quay sang chủ tiệm: “Bộ tóc giả này nhìn vẫn chưa đủ thật, cần chỉnh lại.”
Lục Hằng liếc nhìn vào gương, quả thật cũng cảm thấy cần hoàn thiện thêm.
Mọi người bàn luận xoay quanh trang phục một lúc lâu, đến tận khi mặt trời đã lặn, Lục Hằng mới luyến tiếc kết thúc cuộc trò chuyện.
Hai người sóng vai bước ra khỏi cửa tiệm.
Vừa ngẩng đầu, họ liền thấy đường chân trời chỉ còn lại ánh hoàng hôn nhàn nhạt.
Lục Hằng bất giác thốt lên: “Đẹp thật đấy.”
Thẩm Khê lặng lẽ nghiêng mặt nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên qua lớp vỏ ngoài để nhìn thấu linh hồn bên trong.
Ánh mắt ấy dịu dàng, trong lòng cô thì thầm một câu: Thật sự rất đẹp.
28
Lục Hằng đứng lặng một lúc.
Bất chợt, anh khẽ hỏi: “Chị... là chị đã giúp em tìm được người thân, đúng không?”
Nghe vậy, Thẩm Khê không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ khẽ đáp: “Ừ.”
Quả nhiên là vậy.
Ông nội đã tìm cháu trai suốt bao năm không kết quả, sao tự dưng lại tìm thấy được chứ?
Trong lòng Lục Hằng vẫn còn một thắc mắc, anh hỏi tiếp: “Sao chị lại nghĩ em là cháu ông?”
Thẩm Khê liếc nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở giữa ngón cái và ngón trỏ trên tay Lục Hằng: “Sư phụ từng nói, cháu trai ông ấy có một đặc điểm rất giống ông… một nốt ruồi đỏ ngay tại hổ khẩu.”
Cô ngừng một chút, rồi nhẹ giọng tiếp: “Ban đầu chị không dám nói với ông, sợ ông hy vọng rồi lại thất vọng. Đợi có kết quả xét nghiệm huyết thống, chị mới dám xác nhận.”
Lục Hằng khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại.
Anh nhớ có lần vào một quán cà phê, gặp một nhân viên phục vụ rất kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=27]
Không chỉ làm đổ nước lên người anh, mà còn tranh thủ lúc hỗn loạn giật vài sợi tóc.
Nghĩ lại thì, tám phần là người Thẩm Khê phái đến.
Chớp mắt, mọi chuyện bỗng sáng tỏ.
Là một coser, anh từng để lộ nốt ruồi ấy trong ảnh chụp.
Tất cả nghi vấn trong lòng đều có lời giải.
Lục Hằng lặng lẽ nhìn Thẩm Khê thật lâu, không hỏi thêm gì nữa.
Mọi thứ đã rõ ràng, không cần nói ra nữa.
Bắc Kinh.
Lục Vãn vừa xuống máy bay đã vội vã đến quán cà phê hẹn với Chu Hoài, thậm chí còn chưa kịp ghé qua nhà.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Chu Hoài ngồi cạnh khung cửa sổ.
Anh khoác chiếc áo gió màu kaki, dáng vẻ như vừa trải qua một cơn bão lòng.
Lục Vãn đưa mắt nhìn quanh, tim bỗng trĩu nặng.
Có lẽ, cuộc nói chuyện này sẽ không dễ dàng.
Cô sải bước đi tới. Vừa ngồi xuống, ánh mắt Chu Hoài cũng dừng lại nơi cô.
Ánh nhìn giao nhau, không khí chợt trở nên căng thẳng.
Một lúc sau, anh đẩy một tập tài liệu về phía cô, giọng lạnh nhạt: “Trên này ghi rõ những gì tôi muốn. Cô tự xem đi.”
Một câu ngắn gọn, dứt khoát mọi vòng vo.
Lục Vãn im lặng, Chu Hoài cũng không giục, chỉ lặng lẽ quan sát.
Cuối cùng, cô đưa tay cầm lấy tập tài liệu.
Vừa lướt mắt qua, liền thấy những điều kiện anh ta đưa ra:
Một là, đưa anh ta một triệu tệ, anh ta sẽ rời khỏi Bắc Kinh.
Hai là, kết hôn và sinh con.
Lục Vãn cụp mắt, hàng mi rũ xuống, che khuất ánh nhìn khiến Chu Hoài không thể đọc được biểu cảm của cô. Nhưng càng im lặng, anh ta càng thấy hụt hẫng.
Khóe môi Chu Hoài khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhạt, mang theo chút chua chát.
Khoảnh khắc ấy, anh ta nhớ lại ba tháng trước.
Họ từng nói về con cái.
Chu Hoài hỏi: “Em thích con trai hay con gái?”
Cô mỉm cười: “Con nào em cũng thích.”
Khi ấy, Lục Vãn cười rất tươi, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng.
Cô từng nói thích trẻ con, sẵn lòng sinh con cho anh ta.
Nhưng bây giờ, cô lại bị kẹt giữa hai lựa chọn.
Không muốn chuyện của Lục Hằng bị tung lên mạng, nhưng cũng không có nổi một triệu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận