Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NÓI VỚI GIÓ VỀ TÌNH YÊU CỦA ANH

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:08:09
14
Lại đợi đến Tết mới về nhà?
Sắc mặt Lục Vãn chợt tối sầm lại như bầu trời bất ngờ kéo mây đen, giống hệt một người vợ vừa phát hiện chồng ngoại tình.
Không ổn chút nào.
Mẹ Lục thoáng cảm thấy có điều bất thường, một khả năng hiện lên trong đầu khiến bà buột miệng: “Con hủy hôn… chẳng lẽ là vì A Hằng?”
Lục Vãn ngẩn người, theo phản xạ muốn phủ nhận nhưng cổ họng cô nghẹn lại, không thể thốt ra bất cứ lời nào.
Bởi vì… đúng là cô đã có tình cảm nam nữ với A Hằng.
Mẹ Lục lập tức hiểu rõ mọi chuyện, bà giận đến run rẩy cả ngón tay, chỉ thẳng vào Lục Vãn, giọng run lên vì tức giận: “Đồ súc sinh! Mày dám nảy sinh thứ tình cảm đó với em trai mình à? Tao đánh chết mày!”
Vừa nói, bà vừa đảo mắt khắp nơi tìm đồ để đánh.
Một tay cầm lấy cây cán bột, bà giơ cao dọa dẫm: “Biết sai chưa hả?”
Lục Vãn liếc nhìn mẹ, lại liếc sang cây cán bột rồi bất ngờ quỳ sụp xuống, giọng đầy khẩn cầu: “Mẹ, mẹ đánh con đi… nhưng đánh xong… nhớ cho con địa chỉ của A Hằng.”
Câu nói ấy khiến mẹ Lục càng giận điên người. Bà vung tay lên, cây gậy gỗ giáng thẳng xuống vai Lục Vãn.
“Bốp!”
Tiếng va chạm vang lên nặng nề.
Lục Vãn nghiến răng chịu đựng, không hề kêu lên một tiếng.
Chỉ có những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán là chứng minh được cú đánh ấy đau đến nhường nào.
Mẹ Lục cũng sững người, khẽ lẩm bẩm hỏi: “Con gái à, sao con không né?”
Bố Lục đau lòng đến tột độ mắng vợ: “Sao bà lại ra tay nặng như vậy? Lỡ đánh hỏng thì biết làm sao?"
"Nếu con bé mà thật sự có thể đến với A Hằng… tôi là người đầu tiên đồng ý đấy."
"Thằng bé tốt hơn Chu Hoài gấp mấy lần. Vừa ngoan lại vừa hiếu thảo.”
“Phi!”
Mẹ Lục hừ lạnh một tiếng: “Tôi không đồng ý! Ông thích thì được gì? A Hằng nó không thích con bé. Con bé mà cứ bám lấy nó thì sau này làm sao còn làm người nhà với nhau nữa?”
Câu nói này như bóc tách được sợi dây rối rắm trong lòng Lục Vãn suốt tám năm trời.
Thì ra… bố mẹ không phản đối.
Cô như bừng tỉnh, lập tức lên tiếng: “Mẹ, cho con một cơ hội được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=14]

Để con đi giành lại A Hằng.”
Nghĩ tới chuyện A Hằng từng nói đã có bạn gái, lòng cô lại rối bời.
Chắc chắn là anh nói dối.
Anh vốn cố chấp, lần này bị cô tổn thương, chắc dùng cách ấy để tự bảo vệ mình.
Càng nghĩ, Lục Vãn càng xót xa, chỉ hận không thể lập tức bay ngay đến Nam Kinh tìm anh.
Thậm chí, nếu mẹ không chịu nói, cô cũng sẽ tự mình đến Nam Kinh mà tìm, kiểu gì cũng tìm ra.
Mẹ Lục nhìn thấy ánh mắt kiên định của con gái, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài: “Được rồi, mẹ cho con.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa công việc ở văn phòng luật sư, Lục Vãn liền mang theo địa chỉ của Lục Hằng bay thẳng đến Nam Kinh.
Máy bay từ từ cất cánh.
Tầng mây trắng xóa trải dài như thiên đường.
Ngồi trong khoang, Lục Vãn cảm thấy lòng mình cũng dần nhẹ nhõm.
A Hằng…
Rất nhanh thôi, cô sẽ được gặp anh.
Một ngôi nhà nhỏ ở Nam Kinh.
Mấy ngày rong ruổi du lịch đã khiến ông nội hài lòng, cuối cùng Lục Hằng cũng có thể nghỉ ngơi.
Những lúc rảnh rỗi, anh liền cùng Thẩm Khê ngồi nghe ông nội giảng dạy.
“Cầm bút cần chú ý tay thả lỏng, lòng bàn tay rỗng, cổ tay giữ thẳng, năm ngón đồng lực…”
Vì Lục Hằng mới nhập môn, ông chỉ dạy những điều cơ bản.
Trong khi đó, Thẩm Khê chăm chú luyện vẽ bên cạnh, không phân tâm chút nào.
Nghe lời giảng, Lục Hằng cũng bắt đầu luyện vẽ trúc xanh, từng nét từng nét đều còn non nớt.
Trước đây, anh chủ yếu vẽ minh họa, tranh concept, chưa từng học quốc họa truyền thống nên vẫn còn lạ lẫm.
Khi nét cuối cùng vừa hoàn thành, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Khê: “Không tệ.”
Được chính thần tượng khen ngợi.
Lục Hằng không giấu được niềm vui trong lòng.
Ngẩng đầu lên, anh thấy Thẩm Khê đang đứng bên cạnh, đôi lông mi cong cong như cánh bướm, dưới hàng mi ấy là ánh mắt đầy tán thưởng.
“Cơ bản của em rất vững.”
Đây là lời khen vô cùng cao quý.
Bởi vì Thẩm Khê là một trong những họa sĩ có tiếng trong giới vẽ minh họa.
Nói không ngoa, bất cứ ai học vẽ truyện tranh hay hoạt hình đều biết đến cô.
Vậy mà một năm trước, cô đột ngột biến mất khỏi mạng xã hội.
Không ai biết cô đang ở đâu.
Không ngờ… cô lại là học trò của ông nội, đang âm thầm học quốc họa.
Lục Hằng mỉm cười đáp lại: “Em vẽ từ nhỏ nhưng dạo này bỏ bê nên tay nghề cũng kém đi nhiều.”

Bình Luận

0 Thảo luận