Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NÓI VỚI GIÓ VỀ TÌNH YÊU CỦA ANH

Chương 29

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:13:53
Đầu bên kia mới bắt máy. Tiếng ồn ào vọng lại, giống như đang ở quán bar.
Lục Hằng nhíu mày: “Chị, chị đang làm gì vậy? Sao không đi nói chuyện với anh rể?”
Tiếng ồn dần xa như thể Lục Vãn đã đi ra ngoài.
Gió bắt đầu thổi vào ống nghe.
Khi không còn tiếng ồn, hơi thở nặng nề của Lục Vãn cũng trở nên rõ ràng.
Giọng cô rất khẽ, như thể đang cố gắng lắm mới nói được: “Anh ấy... đi sân bay rồi.”

30
Sân bay?
Lục Hằng vừa nghe đến đó, một cơn giận lập tức bốc lên.
Cho dù Chu Hoài có làm bao nhiêu chuyện quá đáng, thì cũng là vì anh ta thích Lục Vãn. Chuyện này nhất định phải nói rõ ràng.
Thế mà cô lại một mình đi uống rượu trong quán bar.
Lục Hằng giận đến mức không thể nhịn được: “Chị không thích anh ấy thì phải nói rõ ràng ra, đừng cứ mập mờ không dứt như thế.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng Lục Vãn chậm rãi vang lên: “Ngày mai anh ấy hạ cánh.”
Nghe có vẻ như đã uống say.
Lục Hằng càng thêm bực bội, không muốn nói thêm, lập tức cúp máy.
Sáng hôm sau, anh mở điện thoại, ngón tay dừng lại trên mục trò chuyện với Chu Hoài, cuối cùng vẫn nhấn gọi video.
Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị từ chối.
Không ngờ, một lúc sau cuộc gọi lại được chấp nhận.
Trên màn hình hiện lên gương mặt Chu Hoài, phía sau là sân bay.
Qua màn hình, hai người đều không mở lời.
Lục Hằng đang suy nghĩ cách diễn đạt, còn Chu Hoài thì đang quan sát Lục Hằng.
Chu Hoài nhìn chằm chằm vào người thanh niên bên kia, cẩn thận đánh giá từng đường nét khuôn mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=29]

Mắt to, sống mũi cao, gương mặt khá điển trai.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hằng, anh ta đã không ưa nổi.
Không thích ánh mắt tựa như một kẻ xa lạ đang nhìn chằm chằm vào món đồ thuộc về mình của Lục Hằng dành cho Lục Vãn.
Trực giác của đàn ông đôi khi chuẩn đến kỳ lạ.
Chỉ cần một ánh nhìn là nhận ra tình địch.
Vì vậy, anh ta luôn cố ý hay vô tình mà bắt bẻ Lục Hằng.
Dù biết rõ Lục Hằng không làm gì sai, chưa từng xen vào tình cảm giữa mình và Lục Vãn, nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện người phụ nữ bên cạnh mình trong tim lại mang hình bóng người đàn ông khác, anh ta đã tức đến nghiến răng.
Giờ nhìn lại, Chu Hoài cảm thấy bản thân thật méo mó. Vì một người phụ nữ mà thành ra bộ dạng thảm hại như thế này.
Lục Hằng: “Anh… vẫn ổn chứ?”
Giọng nói kéo Chu Hoài quay về thực tại, anh ta nhàn nhạt đáp: “Vẫn ổn. Cậu muốn nói gì? Muốn mắng tôi đê tiện, đến giờ còn quấn lấy cô ấy?”
Lục Hằng: “Không, tôi không định nói những chuyện đó.”
Câu trả lời khiến Chu Hoài hơi khựng lại.
Anh ta ngước nhìn ánh mắt đầy chân thành của Lục Hằng qua màn hình.
Lục Hằng nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh, người không yêu anh thì là không yêu, anh dùng cách nào cũng không giữ được đâu. Rồi sẽ có người tốt hơn dành cho anh.”
Chỉ có vậy sao?
Chu Hoài không rõ mình đang cảm thấy gì.
Anh ta vốn tưởng Lục Hằng gọi tới để mỉa mai, còn chuẩn bị sẵn sàng để cãi nhau một trận.
Không ngờ… giờ thì chẳng còn khí thế để làm gì cả.
Ánh mắt anh ta trở nên mơ hồ, hồi lâu vẫn không nói được lời nào.
Lục Hằng cũng không lên tiếng nữa.
Sau một khoảng im lặng dài, Chu Hoài bỗng bật cười khẽ, giọng điệu có chút mông lung: “Có lúc tôi thật sự rất ghen tị với cậu. Cậu có thể buông tay dễ dàng như thế… Cậu thích Lục Vãn lâu như vậy, thật sự nỡ sao?”
Nghe vậy, Lục Hằng khựng lại một chút.
Anh dường như cũng chìm vào hồi ức, ánh mắt xa xăm rồi bất chợt cong môi, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Làm gì có ai nói buông là buông được. Tim con người… là từng chút từng chút một mà lạnh đi."
Tình cảm ấy từng xuyên suốt cả thời thanh xuân của anh, để lại dấu ấn đậm sâu không thể xoá.
Từ rung động đến buông bỏ, mất tám năm.
Từ buông bỏ đến chết tâm, chỉ ba tháng.
Một người có được mấy lần tám năm trong đời?
Chỉ là đau đến cực hạn, lạnh đến cùng cực, thì mới thật sự rời đi.
Nhưng anh thấy may mắn vì bản thân đã đi ra được rồi.
Thứ không thuộc về mình thì để gió cuốn đi thôi.

Bình Luận

0 Thảo luận