17
Lục Vãn đưa mắt nhìn Thẩm Khê từ trên xuống dưới, sau đó khẽ cong môi, vươn tay ra bắt lấy.
Khoảnh khắc tay hai người chạm nhau, lòng bàn tay lập tức siết chặt.
Một trận đấu ngầm, không tên không hình, âm thầm bắt đầu.
Lục Hằng đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt, trong lòng thầm nghĩ hình như... bắt tay hơi lâu thì phải.
Ba giây sau, cả hai cùng buông tay, tựa như ngang tài ngang sức.
Lúc này Lục Hằng mới lắp bắp mở miệng: “Chị, vào nhà ngồi đi.”
Lục Vãn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, như thường lệ vỗ nhẹ lên vai anh, giọng điệu dịu dàng: “Đúng là vô tâm, biết chị tới còn chẳng ra đón.”
Cả người Lục Hằng khựng lại.
Hình như từ trước đến nay, Lục Vãn luôn như vậy, bình tĩnh, ung dung, giống như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi thứ vẫn như xưa.
Nhưng rõ ràng, cô hiểu rất rõ, tất cả đã không thể quay lại.
Nghĩ tới lời mẹ nói rằng cô thích mình, khóe môi Lục Hằng bất giác nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt.
Thật lòng thích một người... là như vậy sao?
Lục Hằng không có đáp án, nhưng anh biết rõ, chuyện của quá khứ anh đã đi qua rồi.
Lục Vãn đi ngang qua anh mấy bước, thấy anh chưa đi theo, quay đầu gọi: “A Hằng.”
Lục Hằng giật mình hoàn hồn, vứt bỏ hết mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, đáp lại: “Tới ngay đây.”
Mấy người ngồi xuống bàn đá trong sân, không ai mở lời trước.
Không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Lục Hằng hơi khó chịu, đưa mắt nhìn Thẩm Khê, rồi lại nhìn Lục Vãn với sắc mặt đen như mực đang chăm chăm nhìn Thẩm Khê.
Anh đành là người chủ động phá vỡ sự im lặng. Thấy tay Lục Vãn trống trơn, anh thuận miệng hỏi: “Chị, hành lý đâu rồi?”
Cuối cùng Lục Vãn cũng có phản ứng.
Cô dời ánh nhìn khỏi Thẩm Khê, nhìn sang Lục Hằng, ánh mắt vẫn dịu dàng như xưa: “Đi vội quá nên quên mang theo.”
Ngay sau đó, giọng cô trầm xuống: “Đây là bạn gái em từng nói sao?”
“Bắt đầu từ bao giờ vậy?”
Hai câu hỏi bất ngờ nện xuống khiến Lục Hằng thoáng khựng lại.
Anh nhìn sang Thẩm Khê, trong ánh mắt mang theo vẻ cầu cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=17]
Họ mới chỉ vừa thống nhất xong, chưa kịp bàn kỹ, Lục Vãn đã đến.
Thẩm Khê chỉ mím môi, gương mặt không chút thay đổi, bình tĩnh buông lời nói dối: “Chị, em với A Hằng quen nhau ba tháng rồi.”
Câu nói vừa dứt, không khí lập tức đóng băng.
Sắc mặt Lục Vãn càng tối sầm hơn.
Cô gần như nghiến răng mà thốt ra từng chữ: “Em vừa gọi tôi là gì?”
Áp suất không khí quanh Lục Hằng như tụt xuống đáy.
Trước đây, điều anh sợ nhất chính là thấy Lục Vãn như vậy.
Hiện tại vẫn cảm thấy áp lực không đổi.
Anh định lên tiếng giải vây cho Thẩm Khê nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Lục Vãn, liền im bặt.
Chưa kịp phản ứng gì, Thẩm Khê đã đổi cách xưng hô, giọng vẫn điềm nhiên như cũ: “Cô Lục.”
Một cú đấm mạnh rơi vào bông, không có cảm giác, lại càng bức bối.
Trong lòng Lục Vãn như có gì đó mắc kẹt, nghẹn nơi cổ họng không lên không xuống.
Cô vốn định đến tìm Lục Hằng để bắt đầu lại, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một người như Thẩm Khê.
Tất cả nhung nhớ, áy náy tích tụ bao ngày, cô lại không thể thốt nên lời.
Đúng lúc này, ông nội xuất hiện.
Vừa thấy Lục Vãn, ông đã cười rạng rỡ: “Cháu là Lục Vãn phải không? Cảm ơn cháu đã chăm sóc thằng cháu nội của ta. Gần đây bận quá nên không liên lạc được.”
Lục Vãn vội vã chào hỏi ông cụ.
Lục Hằng cũng nhân lúc ấy thở phào nhẹ nhõm.
Anh vô thức nhìn sang Thẩm Khê, liền bắt gặp nụ cười dịu dàng cô dành cho mình như muốn trấn an.
Lục Hằng khựng lại, rồi cũng bật cười theo cô.
Không ngờ toàn bộ cảnh ấy lại rơi trọn vào mắt Lục Vãn.
Sau một hồi trò chuyện, ông nội giữ Lục Vãn ở lại, rồi nói với Lục Hằng: “A Hằng, đưa chị con lên phòng trên lầu.”
Lục Hằng không tiện từ chối, đành gật đầu.
Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa xoay người, cổ tay anh đã bị một bàn tay giữ chặt lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận