Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NÓI VỚI GIÓ VỀ TÌNH YÊU CỦA ANH

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:04:26
Lúc này, cửa ra vào lại vang lên một tiếng mở.
Giọng mẹ Lục vọng vào: “Thơm quá! A Hoài thật có phúc, con gái cô nấu ăn là số một đó.”
“Vậy cháu nhất định phải nếm thử cho thật kỹ rồi.”
Giọng nói ôn hòa, ấm áp của Chu Hoài vang lên, theo sau là tiếng bước chân tiến lại gần gian bếp.
Lục Hằng đang phân vân có nên rút lui hay không, thì một bóng người cao lớn đã bước vào, vòng tay ôm lấy eo Lục Vãn, giọng dịu dàng: “Vãn Vãn, có nhớ anh không?”
Cảnh tượng ấy như một nhát dao nặng nề đâm thẳng vào tim Lục Hằng.
Anh ngây người nhìn.
Chu Hoài lúc này mới như nhận ra sự có mặt của anh, cười ngại ngùng: “A Hằng, để em chê cười rồi.”
Lục Hằng hoàn hồn, vội vàng gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi bếp.
Rất nhanh sau đó, thức ăn được dọn lên bàn.
Lục Hằng còn chưa kịp ngồi xuống, Chu Hoài đã nhanh chóng ngồi vào chỗ bên cạnh Lục Vãn.
Mà đó vốn dĩ luôn là chỗ của anh.
Ánh mắt anh chạm phải nụ cười thân thiện của Chu Hoài, bước chân khựng lại một nhịp rồi đi vòng sang, ngồi xuống cạnh mẹ.
Đang ăn được nửa bữa, Chu Hoài bất ngờ quay sang nhiệt tình nói với Lục Hằng: “A Hằng, tuần sau có rảnh không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=2]

Cả nhà mình tính đi du lịch Vân Nam một chuyến.”
Quá bất ngờ, Lục Hằng theo phản xạ từ chối: “Không được, em còn phải làm việc.”
Nhưng Chu Hoài lại cười nói: “Thế thì sao giờ? Anh đã đặt vé máy bay và khách sạn cho em rồi, em không đi thì phí lắm.”
Nói rồi, anh ta quay sang nhìn Lục Vãn: “Vãn Vãn, em khuyên em trai em một câu đi.”
Lục Hằng cũng nhìn về phía Lục Vãn, nghiêm túc: “Em có việc thật mà…”
Vé máy bay có thể đổi, vé vào cửa cũng có thể hoàn, cùng lắm anh tự bỏ tiền bù là được.
Quan trọng là, anh thực sự có việc.
Lục Hằng là một họa sĩ minh họa, đồng thời cũng là một coser. Tuần sau anh được mời làm khách mời khai mạc tại một lễ hội truyện tranh, việc này Lục Vãn hoàn toàn biết rõ.
Nhưng anh còn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Vãn ngắt lời: “Em thì có việc gì chứ? A Hoài cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, đừng trẻ con như vậy.”
Những lời muốn nói lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.
Lục Hằng nhìn vẻ mặt dửng dưng của chị, tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc.
Lễ hội lần này là một trong những sự kiện lớn nhất vài năm gần đây.
Nhân vật anh cosplay là một tướng trong Liên Minh Huyền Thoại, anh đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước: từ trang phục, đạo cụ đến tóc tai… tất cả đều được chăm chút tỉ mỉ.
Lục Vãn rõ ràng đã nhìn thấy tất cả.
Cô biết hết nhưng cuối cùng lại vì Chu Hoài mà không ngần ngại tổn thương anh.
Lục Hằng mím chặt đôi môi tái nhợt, định mở lời từ chối, nhưng khóe mắt lại bắt gặp ánh mắt trông đợi của bố mẹ.
Lòng anh chợt mềm xuống.
Nghĩ đến chuyện vài năm nữa sẽ phải xa cách, không dễ gặp mặt, anh đành thỏa hiệp: “Dạ, được ạ.”
Sau bữa cơm, anh trở về phòng.
Lục Hằng mở điện thoại liên hệ với ban tổ chức lễ hội truyện tranh.
Hợp đồng đã ký, anh không định phá vỡ.
Chỉ là, anh đành rút ngắn thời gian tham gia sự kiện xuống ba ngày, dự định sau khi hoàn tất buổi khai mạc sẽ bay ngay sang Vân Nam.
Xử lý xong công việc, anh lại bắt đầu đặt vé máy bay từ Bắc Kinh đến Nam Kinh, chuyến bay một tháng sau.
Đợi vé xuất xong, anh mới đặt điện thoại xuống, đi tắm.
Lúc này, điện thoại reo lên… là số từ tổng đài đặt vé.
Mười mấy phút sau, Lục Vãn nhận được một cuộc gọi từ hãng hàng không.
Cô theo phản xạ bắt máy. Ở đầu dây bên kia, giọng nhân viên vang lên: “Xin chào, đây là hãng hàng không. Xin hỏi, cô có phải là người thân của anh Lục Hằng không ạ?”
“Vâng, là tôi.”
“Là thế này, vì anh Lục Hằng không nghe máy nên chúng tôi liên hệ với người thân khẩn cấp của anh ấy.
Chuyến bay Bắc Kinh – Nam Kinh ngày 1 tháng 11 của anh ấy đã bị bán vượt ghế, phiền cô thông báo giúp anh ấy đổi vé sớm nhất có thể.”
Từng chữ một vang lên trong tai Lục Vãn, khiến cô khẽ nhíu mày.
Lục Hằng đến Nam Kinh vào thời điểm đó… để làm gì?
Phải biết rằng, ngày 1 tháng 11 chính là… ngày cưới của cô.

Bình Luận

0 Thảo luận