Thấy thời gian cũng đủ lâu, Lục Hằng liếc nhìn Thẩm Khê bên cạnh, gương mặt không biểu cảm, bèn liều hỏi: “Chắc được rồi chứ? Cũng nửa tiếng rồi.”
Nghe vậy, đầu bút của Thẩm Khê khựng lại, trong mắt thoáng lóe lên một tia giễu cợt nhưng không nói gì, đứng dậy tắt điện thoại.
Âm thanh ngượng ngùng lập tức biến mất.
Nhưng bầu không khí kỳ lạ trong phòng lại không vì thế mà tiêu tan, Lục Hằng vẫn thấy xấu hổ.
Anh liếc sang Thẩm Khê, thấy cô cụp mắt xuống, tay vẫn tiếp tục vẽ tranh không ngừng.
Bộ dáng bình tĩnh thong dong, không hề có chút rối loạn.
Thấy vậy, trái tim đang đập loạn vì lúng túng của Lục Hằng cũng dần bình ổn lại.
Ánh mắt vô thức rơi vào màn hình.
Lờ mờ có thể thấy xúc tu của một con bạch tuộc, nhìn kỹ hơn, những xúc tu ấy lại mọc đầy những con mắt nhỏ chi chít, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía anh, như thể ngay giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi màn hình và xuất hiện bên cạnh anh.
Ngay lập tức, Lục Hằng nổi cả da gà.
Nhìn thật quá giống thật.
Thật sự, thật sự rất muốn cosplay…
Có lẽ vì nhìn quá nhập tâm, Lục Hằng vô tình làm cây bút trên bàn rơi xuống đất.
“Cạch” một tiếng.
Thẩm Khê ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Lục Hằng, hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói ấy kéo suy nghĩ đang lạc trôi của Lục Hằng quay trở lại, anh phản ứng chậm một nhịp, mở miệng, giọng hơi run: “Thẩm Khê, nhân vật này là gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-i-v-i-gi-v-t-nh-y-u-c-a-anh&chuong=21]
Em có thể cosplay không?”
Thẩm Khê khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Đây là một nhân vật trong tiểu thuyết Đứa con của quái vật, hiện đang chuẩn bị làm anime, chị là người phụ trách.”
“Thịch.”
Tiếng tim đập dường như vang vọng ngay bên tai, ánh mắt Lục Hằng ánh lên sự khao khát mãnh liệt, gần như tràn ra ngoài, rực rỡ hệt như ánh sao... đầy háo hức muốn cosplay nhân vật ấy.
Thấy vậy, trong mắt Thẩm Khê lướt qua một tia ý cười, giọng nói mang theo một chút nuông chiều: “Sang năm sẽ ra mắt, em có thể dựa theo bản này để làm trang phục trước.”
Lục Hằng hơi do dự: “Cái này… chắc là cần giữ bí mật chứ?”
Tuy rất muốn cosplay nhưng chuyện liên quan đến bảo mật của công ty, anh vẫn biết điều.
Thẩm Khê lắc đầu: “Không sao, nhân vật này từng được đăng teaser rồi. Nếu em cần chi tiết, chị có thể cung cấp.”
Nghe vậy, mắt Lục Hằng lập tức sáng lên.
Trước đây anh vẫn luôn nghĩ Thẩm Khê là kiểu người lạnh lùng ít nói nhưng sau khi quen rồi mới phát hiện thật ra cô rất tốt.
Lục Hằng không kìm được mà buột miệng: “Bảo sao chị rút khỏi mạng xã hội, thì ra là đang chuẩn bị cho anime này.”
“Mọi người đều nói chị…”
Nói đến đây, Lục Hằng dừng lại.
Một năm trước, một bức tranh của Thẩm Khê bị một blogger nổi tiếng phê bình thậm tệ, châm ngòi cho một cơn bão dữ dội trên mạng.
Kể từ đó, Thẩm Khê biến mất khỏi internet.
Mọi người đều nói Thẩm Khê đã hết thời. Blogger nổi tiếng kia cũng nhân cơ hội ấy mà một bước thành danh.
Chuyện đó khiến Lục Hằng rất tức giận.
Khi ấy, anh còn đăng một bài trên Weibo để ủng hộ Thẩm Khê nhưng lại bị cả đám thủy quân tấn công, khiến anh buồn bực suốt một thời gian dài.
22
“Để viên đạn bay thêm một chút nữa đi.”
Thẩm Khê dửng dưng nói, hoàn toàn không để tâm.
Thật sự là một tâm lý vững vàng đến đáng nể.
Thấy thời gian cũng đã không sai biệt, Thẩm Khê lưu lại bản vẽ, rồi đề nghị rời đi: “Chị ra trước nhé.”
Lục Hằng gật đầu định tiễn, không ngờ Thẩm Khê lại đột nhiên dừng bước.
Khi anh còn đang nghi hoặc thì thấy cô lấy điện thoại ra, màn hình hiện lên giao diện quét mã WeChat: “Chơi với nhau mấy ngày rồi mà chưa add WeChat.”
Những ngày này hai người cùng nhau vui chơi ở Nam Kinh, đúng là đã quên béng chuyện kết bạn.
Lục Hằng cười ngượng, cũng lấy điện thoại ra, mở danh thiếp mã QR của mình: “Ngại quá, mấy hôm nay quên mất.”
“Tít” một tiếng.
Thẩm Khê quét mã, ngay trước mặt Lục Hằng mà thêm WeChat, sau đó rời đi.
Tiễn người xong, Lục Hằng liếc nhìn điện thoại, lại phát hiện trong phần thêm bạn có tới hai người.
Một người dùng ảnh đại diện màu đen tuyền, tên là “Trầm Mộc”.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận