Giữa chốn Thiên cung rộng lớn, Tịch Dao lạc lõng như một đoá hoa dại vừa nở, mong manh và yếu ớt. Nàng đã trải qua một nghìn năm tu luyện, vượt qua vô số kiếp nạn, rũ bỏ thân phận phàm nhân, đắc đạo thành tiên. Cứ ngỡ con đường tu tiên là một chốn bồng lai tiên cảnh, nơi tâm hồn được thanh tịnh, thoát tục. Nhưng không, Thiên giới không phải là thiên đường mà nàng hằng mơ ước, mà là một nơi phân chia giai cấp rõ ràng, lạnh lẽo đến thấu xương.
Nàng là một trong số ít phàm nhân tu luyện thành công, được phi thăng lên Thiên giới. Nhưng chính vì thế, Tịch Dao trở thành tâm điểm của những lời dèm pha, khinh miệt. Nàng không có huyết mạch cao quý của Thần tộc, cũng không sở hữu dung nhan khuynh quốc khuynh thành như những tiên tử được sinh ra từ Hoa Thần hay Ngọc Nữ. Họ gọi nàng là "kẻ phàm tục," "đốm bụi bẩn lạc lõng giữa vườn ngọc," thậm chí còn công khai né tránh nàng như một điều cấm kỵ.
Sự lạnh nhạt và khinh miệt của Thiên giới đã dạy cho nàng cách sống một mình. Tịch Dao không tranh giành, không màng danh lợi, chỉ muốn tìm một góc nhỏ để tĩnh tâm tu luyện. Nàng lùi vào bóng tối, làm một tiểu tiên tử vô danh, không ai để ý. Ánh trăng dịu dàng luôn bầu bạn với nàng, soi sáng cho con đường cô độc nàng đang bước đi.
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn dát vàng lên những đám mây tiên, Tịch Dao đến Bách Hoa Uyên để hái vài cành hoa Tiên Tử làm trà. Nơi đây là chốn tụ tập của các tiên tử cao quý, và nàng thường cố gắng tránh xa. Nhưng hôm nay, tâm trạng nàng không được yên ổn, nàng muốn tìm một chút hương hoa để làm dịu đi những gợn sóng trong lòng.
Khi bước vào sâu bên trong, nàng vô tình nghe thấy tiếng xì xào của hai vị tiên tử đang tỉa hoa. Mùi hương ngào ngạt của hàng vạn loài hoa tiên không thể che lấp được những lời nói đầy vẻ bí mật và lo âu.
"Nghe nói Chiến thần Thiên Dạ vừa trở về từ chiến trường Ma giới."
"Chuyện đó có gì lạ? Mỗi lần Ma giới có biến là Chiến thần lại ra tay dẹp loạn."
"Nhưng lần này khác lắm! Nghe đồn hắn bị thương rất nặng, đến Thiên Đế cũng phải tự tay dùng kim đan chữa trị."
"Cái gì? Thật sao? Vị chiến thần bất khả chiến bại mà cũng có ngày bị thương nặng đến vậy sao?"
"Nghe nói là một loại độc cực mạnh. Hắn đã ở trong Thần cung ba ngày ba đêm rồi, nhưng tình hình vẫn không khả quan. Ta nghe các vị tiên quan nói, khí lực của hắn suy yếu đi rất nhiều, vết thương cứ tái phát, không thể lành được."
"Ta không ngờ Thiên Dạ lại có ngày này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguyet-thuong-tien-tam&chuong=1]
Hắn luôn lạnh lùng, uy nghiêm, chưa từng thất bại. Cả Ma giới, Yêu giới đều phải kiêng nể. Hắn giống như một vị thần bất tử, sao lại..."
Tịch Dao khẽ giật mình, bước chân nàng khựng lại. Thiên Dạ, tên của hắn, dù chỉ là cái tên, cũng đủ làm trái tim nàng run rẩy. Hắn là vị ân nhân đã cứu mạng nàng khỏi một con yêu thú hung dữ khi nàng còn là một phàm nhân đang tu luyện. Khi đó, nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, không có chút tiên lực nào, suýt chút nữa đã trở thành món mồi của yêu thú.
Nàng nhớ lại hình ảnh năm xưa, thân thể nàng bị con yêu thú khổng lồ nuốt chửng, bóng tối và sự sợ hãi bao trùm. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng chói loà, một bàn tay mạnh mẽ vươn tới, kéo nàng ra khỏi miệng của con quái vật. Nàng ngước nhìn lên, một vị nam tử uy phong lẫm liệt đứng đó, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng. Hắn không nói một lời, chỉ vung tay một cái, con yêu thú đã tan thành tro bụi. Sau đó, hắn hoá thành một luồng sáng bay đi, không để lại dấu vết. Nàng chưa kịp hỏi tên, chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng nhưng lại có chút tia ấm áp của hắn.
Hình bóng uy dũng, lạnh lùng đó đã in sâu vào tâm trí Tịch Dao, trở thành động lực để nàng nỗ lực tu luyện, mong một ngày có thể gặp lại và báo đáp ân tình. Nàng đã sống với niềm tin đó suốt nghìn năm.
Giờ đây, khi nghe tin hắn bị thương, trái tim Tịch Dao như bị bóp nghẹt. Nàng không thể đứng yên. Nàng biết, vết thương của một vị thần không thể dễ dàng chữa lành, và loại độc có thể hạ gục được Thiên Dạ chắc chắn không phải tầm thường. Dù cho nàng chỉ là một tiểu tiên tử vô danh, nhưng nàng vẫn cần phải tìm hắn, dù chỉ là để nhìn thấy hắn bình an.
Tịch Dao xoay người, lặng lẽ rời khỏi Bách Hoa Uyên. Ánh trăng non bắt đầu ló rạng, chiếu rọi lên gương mặt nàng, làm nổi bật lên nét buồn bã và sự kiên định trong đôi mắt. Tình cảm của nàng dành cho hắn. Giờ đây, không chỉ là sự ngưỡng mộ, mà còn là nỗi lo lắng, là khát khao được che chở, bảo vệ. Nàng biết con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng nàng sẽ không lùi bước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận