Sau một thời gian ở dưới Hạ giới, Thiên Dạ và Tịch Dao đã thu thập đủ lượng lớn Huyền Tử Thảo cần thiết. Cuộc hành trình xuống phàm trần không chỉ giúp Thiên Dạ giải độc, mà còn giúp hắn hiểu hơn về thế giới con người, về tình cảm và sự sống động. Hắn không còn là vị chiến thần lạnh lùng, mà trở nên ấm áp, gần gũi hơn. Tình cảm giữa hắn và Tịch Dao cũng ngày càng sâu đậm, lặng lẽ nhưng đầy bền chặt.
Một buổi sáng, khi ánh mặt trời vừa ló lên, họ cùng nhau đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống Hạ giới đầy màu sắc sặc sỡ. Thiên Dạ nắm lấy tay Tịch Dao. "Chúng ta mau quay về Thiên giới về thôi." Giọng nói hắn trầm ấm, mang theo một chút lưu luyến dưới Hạ giới này.
Họ cùng nhau bay lên trời, xuyên qua những tầng mây trắng, trở lại Thiên giới. Khi vừa bước qua cổng Nam Thiên Môn, một luồng khí lạnh lẽo ập đến, xua tan đi sự ấm áp của Hạ giới. Nụ cười trên môi Tịch Dao tắt lịm, thay vào đó là sự lo lắng. Nàng biết, nàng đã trở lại với cuộc sống thực tại, nơi có những âm mưu, sự đố kỵ và những lời phán xét không hồi kết.
"Đừng lo," Thiên Dạ khẽ nói, siết chặt tay nàng. "Ta sẽ không để bất cứ ai làm hại ngươi."
Nhưng Nhu Nhi và Thiên quân đã chờ sẵn ở đó. Họ nhìn Tịch Dao với ánh mắt đầy thù hận, dường như muốn nuốt chửng nàng. Tiên phi Nhu Nhi bước ra, vẻ mặt đầy giả tạo đầy sự lo âu.
"Chiến thần," Nhu Nhi nói, giọng nói ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự độc ác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguyet-thuong-tien-tam&chuong=8]
"Người đi đâu mà lâu vậy? Người có biết cả Thiên giới đều lo lắng cho người không?"
Thiên Dạ nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lùng như tảng băng lạnh lẽo. "Nhu Nhi tiên phi, ta đi đâu, không liên quan đến ngươi."
"Nhưng người lại đi cùng với một tiểu tiên tử không rõ lai lịch, thân phận không rõ ràng" Thiên quân nói, giọng đầy vẻ châm chọc. "Ta đã cảnh báo người rồi, nàng ta có thể là gián điệp của Ma tộc. E rằng nàng ta đã bỏ thuốc gì đó vào người đó Chiến thần, để người phải đi theo cùng nàng ta."
Lời nói của Thiên quân như một mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Tịch Dao. Nàng cảm thấy uất ức, nhưng không thể nói gì. Nàng chỉ biết cúi đầu, cố gắng kìm nén nước mắt.
"Câm miệng!" Thiên Dạ quát, giọng nói đầy sự giận dữ, phẫn nộ. "Ngươi không được phép nói những lời đó. Nàng là ân nhân của ta. Ngươi không có quyền để sỉ nhục nàng."
Tất cả các tiên nhân có mặt ở đó đều sững sờ. Họ chưa bao giờ thấy Thiên Dạ tức giận như vậy. Nhu Nhi và Thiên quân cũng tái mặt. Họ không ngờ rằng Thiên Dạ lại bảo vệ Tịch Dao đến mức đó.
Thiên Dạ không thèm nói thêm lời nào, hắn nắm chặt tay Tịch Dao, dẫn nàng đi thẳng đến Thần cung. Hắn muốn đưa nàng đến một nơi an toàn, một nơi mà không ai có thể làm hại nàng.
Khi đến Thần cung, Thiên Dạ dẫn Tịch Dao vào một căn phòng bí mật. Đó là căn phòng của hắn, nơi mà chưa từng có một ai được phép vào. Hắn lấy Huyền Tử Thảo ra, rồi dùng tiên lực để chữa trị cho bản thân. Tịch Dao đứng bên cạnh, lo lắng nhìn hắn. Nàng biết, quá trình chữa thương này sẽ rất đau đớn.
Thiên Dạ đưa tay ra, ra hiệu cho Tịch Dao ngồi xuống bên cạnh. Hắn bắt đầu hấp thụ tiên lực từ Huyền Tử Thảo, từng chút một vào cơ thể. Cơ thể hắn tỏa ra một luồng ánh sáng màu tím, nhưng cơn đau vẫn hiện rõ trên gương mặt. Tịch Dao không biết làm gì, chỉ biết nắm chặt tay hắn, truyền một chút tiên lực của mình vào hắn. Tuy tiên lực của nàng không mạnh, nhưng nó mang theo sự thuần khiết, giúp làm dịu đi cơn đau của hắn.
Sau một đêm dài, Thiên Dạ đã giải độc hoàn toàn. Gương mặt hắn hồng hào trở lại, tiên lực cũng phục hồi, trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn mở mắt, nhìn Tịch Dao với ánh mắt đầy vẻ biết ơn. Nàng đã ngủ thiếp đi bên cạnh hắn, bàn tay vẫn nắm chặt tay hắn, gương mặt thanh thản như một đứa trẻ.
Hắn nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, để nàng tựa đầu vào vai hắn. Hắn khẽ nói: "Tịch Dao... cảm ơn cô."
Tịch Dao ngước lên, đôi mắt nàng long lanh. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một vị chiến thần cao quý như hắn lại có thể dịu dàng đến vậy.
"Người... người không cần phải cảm ơn tiểu nữ đâu." Nàng khẽ nói. "Tiểu nữ chỉ làm những gì tiểu nữ phải làm thôi."
Thiên Dạ siết chặt nàng. "Từ giờ, ngươi sẽ không còn là tiểu tiên tử vô danh nữa. Ngươi sẽ sống ở Thần cung, và ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta sẽ không để bất cứ ai làm hại ngươi bị thương."
Tịch Dao ngước lên, đôi mắt nàng long lanh. Nàng biết, từ bây giờ, nàng đã không còn cô độc nữa rồi. Nàng có hắn. Và hắn cũng vậy. Cuộc sống của họ trên Thiên giới sẽ không còn giống như trước. Một bão tố mới đang ập đến, nhưng họ sẽ cùng nhau đối mặt. Tình yêu của họ sẽ phải vượt qua bao nhiêu thử thách đầy nguy hiểm rục rịch, nhưng Tịch Dao tin rằng, cuối cùng, tình yêu sẽ chiến thắng tất cả.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận