Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nguyệt Thượng Tiên Tâm

Chương 3: Lời Hứa

Ngày cập nhật : 2025-09-14 17:54:17
​Chiếc bình nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay Thiên Dạ, mang theo một hơi ấm kỳ lạ, như một dòng nước ấm chảy vào trái tim vốn đã chai sạn của hắn. Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tịch Dao. Nàng cũng không vội vã, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, lùi lại một bước, giữ một khoảng cách vừa đủ. Nàng hiểu rằng một vị chiến thần cao quý như hắn không thích bị làm phiền, đặc biệt là trong lúc yếu đuối.

​"Thuốc này... tiểu nữ đã dùng thử nhiều lần, rất hiệu quả. Người... cứ yên tâm dùng." Tịch Dao nói khẽ, giọng nói nàng trong trẻo như tiếng suối. Nàng cúi đầu, định xoay người rời đi. Nàng đã làm xong việc cần làm, không nên nán lại quá lâu để tránh gây phiền phức cho hắn.

​"Khoan đã!" Hắn thấy nàng sắp rời đi, liền gọi nàng lại.

​Giọng nói trầm thấp, đầy uy lực của Thiên Dạ vang lên, khiến Tịch Dao khựng lại. Nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Hắn chưa từng chủ động nói chuyện với nàng, dù là ở kiếp trước hay kiếp này. Lần đầu tiên, một vị chiến thần cao quý lại lên tiếng giữ nàng ở lại.

​Thiên Dạ đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt Tịch Dao. Vóc dáng hắn cao lớn, uy nghiêm, tạo ra một áp lực vô hình khiến nàng không khỏi căng thẳng. Hắn giơ tay, chạm nhẹ vào vết thương trên vai. Cơn đau như xé toạc, nhưng hắn không hề nhăn mặt, chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng. "Ngươi... tên là gì?"

"Tiểu nữ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguyet-thuong-tien-tam&chuong=3]

Tịch Dao."

Thiên Dạ lặp lại cái tên, như muốn khắc sâu vào tâm trí. "Tịch Dao... ánh trăng đêm." Hắn nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng của hắn giờ đây như có một chút tia sáng ấm áp. Hắn nhận ra, nàng không phải là một tiên tử bình thường. Trong đôi mắt nàng có sự thuần khiết, không chút toan tính, điều mà hắn chưa từng thấy ở bất cứ ai trên Thiên giới này.

"Vết thương này... nó không đơn giản là vết thương do Ma giới gây ra." Thiên Dạ bỗng nhiên đổi chủ đề. "Có độc, và là một loại độc rất mạnh, ngay cả Thiên Đế cũng chưa có cách chữa trị triệt để."

Tịch Dao kinh ngạc. Nàng không ngờ vết thương của hắn lại nghiêm trọng đến vậy. Thảo nào hắn lại phải chịu đựng cơn đau một mình, không dùng đến thuốc tiên của Thiên Đế. Nàng nhìn vào chiếc bình thuốc trong tay hắn, biết rằng loại thuốc mỡ của mình chỉ có thể làm dịu cơn đau, chứ không thể giải độc.

​"Tiểu nữ... không biết điều này. Nhưng tiểu nữ sẽ cố gắng tìm kiếm, có thể ở hạ giới sẽ có... loại thảo dược có thể giúp người."

​Thiên Dạ nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. Hắn không nói lời nào, chỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng. Một luồng điện ấm áp chạy dọc sống lưng Tịch Dao. Nàng ngẩn người, không dám cử động. Hắn không hề có ý định mạo phạm, chỉ đơn giản là một cái chạm nhẹ, một cử chỉ đầy sự trân trọng.

​"Ngươi không cần phải làm vậy. Vết thương này... không phải ai cũng có thể chữa được." Hắn khẽ nói, giọng nói đầy sự mệt mỏi. "Cái độc này đã bám sâu vào linh hồn ta, chỉ có thể chờ đợi."

​"Không, tiểu nữ sẽ tìm!" Giọng Tịch Dao đầy kiên định. "Người đã cứu mạng tiểu nữ, giờ là lúc tiểu nữ báo đáp ân tình này. Thiên giới có thể khinh thường tiểu nữ, nhưng tiểu nữ không màng. Tiểu nữ chỉ cần người bình an."

​Sự kiên định, chân thành của nàng làm Thiên Dạ xúc động. Hắn đã sống hàng nghìn năm trong sự cô độc, lạnh lùng, gánh vác trọng trách của một vị chiến thần. Hắn chưa từng gặp ai lại quan tâm đến mình như vậy, không màng danh lợi, không màng thân phận. Nàng không sợ uy nghiêm của hắn, nàng chỉ nhìn thấy nỗi đau của hắn. Nàng không cầu báo đáp, chỉ đơn giản là muốn trả ơn. Một nụ cười nhạt, hiếm thấy nở trên môi Thiên Dạ. Nụ cười đó không lạnh lẽo, mà lại mang theo một chút ấm áp, một chút hy vọng.

"Được... ta sẽ đợi. Đợi ngươi mang thuốc đến chữa trị cho ta."

Tịch Dao ngẩn người. Lời nói đó không chỉ là một sự chấp thuận, mà còn là một lời hứa, một sự tin tưởng tuyệt đối. Nàng gật đầu, lời hứa sẽ tìm thuốc giải độc cho hắn được khắc sâu trong lòng. Lời hứa đó không chỉ là sự báo đáp, mà còn là một sợi dây vô hình, gắn kết hai con người ở hai thế giới khác nhau.

​Đêm hôm đó, Tịch Dao trở về phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh trăng sáng vằng vặc. Nàng biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai. Nàng sẽ phải trở về hạ giới, tìm kiếm loại thảo dược quý hiếm có thể giải độc. Cuộc hành trình này sẽ không hề dễ dàng, nhưng vì một lời hứa, vì một người, nàng sẽ không lùi bước.

Ánh trăng dịu dàng soi sáng cho nàng, như một lời động viên, một lời chúc phúc cho cuộc hành trình sắp tới.

Bình Luận

0 Thảo luận