Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nguyệt Thượng Tiên Tâm

Chương 7: Cuộc Dạo Chơi Dưới Hạ Giới

Ngày cập nhật : 2025-09-15 01:45:19
Dưới ánh trăng mờ ảo của Hạ giới, Tịch Dao và Thiên Dạ cùng nhau sải bước đi trên con đường mòn. Cơn bão tố đã tan, trả lại sự yên bình cho cảnh vật. Nàng vẫn còn bàng hoàng, trái tim vẫn đập mạnh sau những gì vừa xảy ra. Nàng không ngờ rằng Thiên Dạ sẽ rời Thiên giới để đi cùng nàng. Sự hiện diện của hắn bên cạnh mang lại cho nàng một cảm giác an toàn đến lạ lùng.

"Ngươi... không sao chứ?" Thiên Dạ khẽ hỏi, giọng nói trầm ấm. Hắn vẫn nắm chặt tay nàng, không buông.

Tịch Dao khẽ lắc đầu. "Tiểu nữ không sao. Chỉ là... tiểu nữ không ngờ người lại xuống Hạ giới cùng tiểu nữ."

"Ta đã nói, ta không yên tâm để ngươi đi một mình." Hắn nói, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng. "Hơn nữa, ta cũng đã lâu rồi không xuống phàm trần. Cứ coi như đây là một chuyến dạo chơi."

Tịch Dao mỉm cười. "Người nói cũng phải. Chúng ta hãy coi đây là một chuyến dạo chơi, thư giãn đi."

Thế là, cuộc hành trình tìm kiếm Huyền Tử Thảo của họ bắt đầu. Thiên Dạ và Tịch Dao cùng nhau đi qua những cánh rừng rậm rạp, những ngọn núi hùng vĩ. Hắn không còn là vị chiến thần lạnh lùng, uy nghiêm của Thiên giới, mà chỉ là một người bạn đồng hành lặng lẽ, luôn ở bên cạnh nàng. Hắn chỉ nói khi cần thiết, nhưng ánh mắt hắn luôn dõi theo nàng, như một lời nhắc nhở rằng nàng không hề cô độc.

Một lần, khi họ đi qua một con suối, Tịch Dao thấy một cây cổ thụ to lớn, rễ cây đan vào nhau như một mê cung. "Này, ta nghĩ Huyền Tử Thảo có thể mọc ở đây," nàng nói.

Thiên Dạ nhìn Tịch Dao. "Ngươi chắc chắn chứ?"

"Chắc mà, Huyền Tử Thảo thường mọc ở những nơi có năng lượng hỗn loạn, và ta cảm nhận được điều đó ở đây."

Tịch Dao không ngần ngại, bước vào mê cung rễ cây. Thiên Dạ đi theo sau, luôn giữ một khoảng cách vừa đủ để bảo vệ nàng, nhưng cũng đủ để nàng tự do khám phá. Nàng dùng tiên lực của mình, cảm nhận từng ngọn cỏ, từng chiếc lá. Cuối cùng, nàng tìm thấy một vài cọng Huyền Tử Thảo, mọc ẩn mình dưới một tảng đá lớn.

"Ta tìm thấy rồi!" Tịch Dao vui mừng reo lên.

Thiên Dạ bước đến, nhìn nàng với ánh mắt đầy vẻ tự hào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguyet-thuong-tien-tam&chuong=7]

"Ngươi... rất giỏi." Lời khen của hắn khiến Tịch Dao đỏ mặt. Nàng chưa bao giờ được ai khen ngợi như vậy.

Họ tiếp tục cuộc hành trình, đi qua nhiều vùng đất khác nhau. Tịch Dao không chỉ tìm kiếm Huyền Tử Thảo, mà còn khám phá những điều thú vị ở hạ giới. Nàng chỉ cho Thiên Dạ những món ăn ngon, những trò chơi dân gian, những phong tục tập quán của con người. Thiên Dạ, người đã sống hàng nghìn năm trên Thiên giới, chưa từng trải nghiệm những điều này. Hắn nhìn Tịch Dao với ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

"Thì ra, cuộc sống của con người lại thú vị đến vậy" hắn khẽ nói.

"Vâng, mỗi con người đều sẽ có một cuộc sống rất đa dạng và phong phú. Tuy họ không có tiên lực, nhưng họ lại có tình cảm, có sự sáng tạo, có sự sống động."

Thiên Dạ nhìn Tịch Dao. Nàng nói đúng. Tịch Dao chính là bằng chứng sống cho điều đó. Nàng không có tiên lực mạnh mẽ, nhưng trái tim nàng lại giàu tình cảm, một tình cảm chân thành, không vụ lợi.

Một đêm, họ dừng chân ở một ngôi làng nhỏ. Ngôi làng đang tổ chức lễ hội trăng tròn. Ánh đèn lồng rực rỡ, tiếng nhạc vang lên, tiếng cười nói rộn rã. Tịch Dao kéo Thiên Dạ vào giữa đám đông. Nàng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như những vì sao trên trời.

"Người thấy không? Con người có thể sống hạnh phúc mà không cần tiên lực hay quyền lực."

Thiên Dạ nhìn Tịch Dao. Nàng quá thuần khiết, quá trong sáng. Lòng hắn dấy lên một cảm xúc kỳ lạ. Hắn muốn bảo vệ nàng, không chỉ khỏi những nguy hiểm, mà còn khỏi những âm mưu, toan tính của Thiên giới. Hắn muốn bảo vệ nụ cười đó, ánh mắt lấp lánh đó của nàng.

Đêm đó, họ ngồi bên nhau dưới ánh trăng. Tịch Dao ngẩng đầu nhìn trăng, khẽ nói: "Tiên Tâm... là trái tim của tiên nhân. Nhưng tiểu nữ nghĩ, trái tim của tiên nhân không chỉ là mỗi tiên lực, mà còn là tình yêu, là sự bao dung."

Thiên Dạ nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. "Ngươi nói đúng. Tiên Tâm... là trái tim được ánh trăng soi sáng."

Tịch Dao quay lại, mỉm cười. "Vâng... Nguyệt Thượng Tiên Tâm."

Thiên Dạ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, một cái nắm chặt. Hắn biết, nàng đã không còn cô độc nữa rồi, và hắn cũng vậy. Cuộc dạo chơi dưới Hạ giới này không chỉ giúp hắn giải độc trong người, mà còn giúp hắn tìm thấy một nửa của riêng mình, một nửa đã bị lãng quên trong suốt hàng nghìn năm qua.

Bình Luận

0 Thảo luận