Kể từ ngày gặp lại Thiên Dạ bên bờ suối, Tịch Dao bắt đầu một cuộc sống mới trên Thiên giới. Vẫn là một tiểu tiên tử bị khinh thường, nhưng trong lòng lại mang một trọng trách lớn lao: tìm thuốc giải độc cho vị chiến thần. Mỗi ngày, ngoài thời gian tu luyện, nàng đều dồn hết tâm trí vào việc tìm kiếm các loại dược liệu quý hiếm. Mặc kệ những lời xì xào, những ánh mắt đầy sự khinh miệt, nàng chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất.
Nàng lùng sục khắp các khu vườn tiên dược, đọc từng cuốn sách cổ trong Thư Viện Thiên Cung. Hầu hết các loại dược liệu ở Thiên giới đều có tác dụng tăng cường tiên lực, kéo dài tuổi thọ, chứ không có tác dụng giải độc mạnh mẽ. Điều này càng củng cố thêm suy nghĩ của Tịch Dao: loại thuốc giải độc này rất có thể nằm ở hạ giới, nơi mà nàng đã từng tu luyện.
Một buổi sáng, khi Tịch Dao đang cặm cụi đọc sách trong Thư Viện, nàng tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của một vài vị tiên tử.
"Nghe nói Thiên Đế đã ban thưởng cho Chiến thần rất nhiều bảo vật quý giá để chữa trị vết thương."
"Phải đó, nhưng ta nghe nói hắn không hề dùng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguyet-thuong-tien-tam&chuong=4]
Hắn vẫn luôn một mình chữa trị, không để ai lại gần."
"Kỳ lạ thật đấy. Có phải vết thương quá nặng, đến Thiên Đế cũng bó tay rồi không?"
"Chắc là vậy rồi. Có ai thấy Chiến thần đâu? Dạo gần đây hắn biệt tăm, không xuất hiện ở đâu cả."
Nghe những lời này của những tiên hữu kia, lòng Tịch Dao lại dấy lên một nỗi lo lắng. Nàng biết rằng việc Thiên Dạ không dùng đến các bảo vật của Thiên Đế có thể là do hắn muốn tự mình vượt qua, nhưng cũng có thể là do chúng không hề có tác dụng. Hắn đang cô độc chống chọi với cơn đau, và nàng phải nhanh chóng tìm ra cách giúp hắn.
Tịch Dao lập tức rời khỏi Thư Viện, đi đến Dược viên của Thiên giới. Nàng không tìm kiếm những tiên dược quý báu nữa, mà tập trung vào những loại thảo dược bình thường, thậm chí là những loại bị coi là cỏ dại. Nàng nhớ lại những lời kể của một vị tiền bối ở hạ giới: "Đôi khi, thứ quý giá nhất lại ẩn mình trong những thứ tầm thường nhất." Nàng dùng tiên lực của mình để nhận biết từng loại cây cỏ, cảm nhận năng lượng của chúng.
Cuối cùng, nàng tìm thấy một loại dây leo màu tím, mọc len lỏi dưới một gốc cây cổ thụ. Dây leo này ở Thiên giới bị coi là vô dụng, nhưng Tịch Dao lại nhận ra nó. Loại dây leo này ở hạ giới được gọi là Huyền Tử Thảo, một loại thảo dược có khả năng giải độc rất mạnh, nhưng cũng rất hiếm.
Tịch Dao hiện rõ mừng rỡ. Nàng hái một vài cọng Huyền Tử Thảo, rồi lập tức tìm đến nơi Thiên Dạ đã xuất hiện lần trước. Nàng biết, vị trí đó là nơi yên tĩnh nhất, cũng là nơi hắn thường đến để chữa trị.
Khi đến nơi, nàng thấy Thiên Dạ vẫn ngồi ở đó, nhưng lần này, vẻ mặt hắn còn đau đớn hơn rất nhiều. Hắn đang dùng tiên lực để chống lại nọc độc, nhưng dường như nọc độc đang lan ra rất nhanh. Khuôn mặt hắn tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn gần như kiệt sức, và cơn đau dường như đang xé nát linh hồn hắn.
"Chiến thần!" Tịch Dao vội vàng chạy đến.
"Người... tiểu nữ đã tìm thấy một loại thảo dược có thể giúp người!"
Thiên Dạ ngẩng đầu. Gương mặt hắn tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ mệt mỏi. Hắn nhìn Tịch Dao, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng lại có chút tia kinh ngạc. Hắn không ngờ nàng lại thật sự tìm thấy Huyền Tử Thảo, một loại thảo dược gần như đã tuyệt chủng ở cả Thiên giới lẫn hạ giới. Hắn đã từng tìm kiếm nó trong suốt hàng trăm năm, nhưng đều vô vọng.
"Ngươi... làm sao ngươi tìm thấy nó?"
"Tiểu nữ nhớ lại lời của một vị tiền bối ở hạ giới..." Tịch Dao giải thích. Nàng không chút do dự, lấy Huyền Tử Thảo ra, đặt lên một tảng đá, rồi dùng tiên lực để làm nóng nó, tạo thành một loại tinh chất màu tím. Nàng đưa tinh chất đó cho Thiên Dạ.
"Người... hãy uống thử mau."
Thiên Dạ nhìn chằm chằm vào Tịch Dao. Hắn không hề nghi ngờ nàng. Hắn tin tưởng vào sự chân thành trong đôi mắt nàng. Hắn cầm lấy tinh chất, không chút do dự, uống cạn. Vị đắng chát lan tỏa trong miệng, nhưng ngay sau đó, một luồng khí mát lạnh lan truyền khắp cơ thể, làm dịu đi cơn đau nhức. Hắn cảm nhận được nọc độc trong cơ thể đang dần dần bị đẩy lùi.
"Tác dụng rồi..." Thiên Dạ khẽ nói. Hắn nhìn Tịch Dao, trong lòng dấy lên một cảm xúc kỳ lạ. Vị tiểu tiên tử này, nàng không phải là một người mạnh mẽ, nhưng trái tim lại vô cùng kiên cường. Tịch Dao không màng khó khăn, không sợ nguy hiểm, chỉ vì một lời hứa với hắn mà làm tất cả. Hắn nắm lấy tay nàng, một cái nắm nhẹ nhàng, nhưng lại đầy sự cảm kích.
"Cảm ơn cô... Tịch Dao."
Tịch Dao ngẩn người. Lần đầu tiên, nàng nghe hắn gọi tên mình. Nàng cảm thấy như tất cả những nỗ lực của mình đều được đền đáp xứng đáng. Lời cảm ơn của hắn không chỉ là lời nói, mà còn là sự thừa nhận, là sự chấp nhận. Nàng biết, từ khoảnh khắc này, vị trí của nàng trong tim hắn đã không còn là một người xa lạ. Nàng đã trở thành "Tịch Dao", người đã mang đến hy vọng cho hắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận