Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nguyệt Thượng Tiên Tâm

Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ

Ngày cập nhật : 2025-09-14 17:53:14
​Sự lo lắng cho ân nhân thúc giục Tịch Dao phải hành động. Nàng rời khỏi Bách Hoa Uyên, đi thẳng đến Thần cung, nơi mà nàng nghe nói Thiên Đế đang trị thương cho Thiên Dạ. Nàng biết, thân phận một tiểu tiên tử như nàng không có quyền được vào Thần cung, nhưng nàng vẫn hy vọng có thể hỏi thăm tin tức, dù chỉ là một chút thôi cũng đủ.

Cổng Thần cung được canh gác nghiêm ngặt bởi hàng chục Thiên binh. Tịch Dao chỉ dám đứng từ xa, nép mình sau một cây cổ thụ khổng lồ, dõi mắt về phía cổng cung. Nàng thấy từng vị tiên quân, tiên nữ, ai nấy cũng đều mang vẻ mặt lo âu, lần lượt bước vào. Có lẽ không chỉ nàng, mà cả Thiên giới đều lo lắng cho vị chiến thần này. Họ đến để thể hiện sự kính trọng, lòng trung thành, và cả sự tò mò. Nhưng nàng, nàng đến vì một nỗi lo lắng thuần túy, không vụ lợi.

Đứng chờ từ sáng cho đến trưa, rồi từ trưa cho đến chiều, Tịch Dao vẫn không thấy bóng dáng của hắn. Nàng mệt mỏi, thất vọng, đành quay về. Nàng tự hỏi, liệu hắn đã an toàn, hay vết thương lại nặng thêm? Nàng không ngừng gặm nhấm nỗi lo sợ vô hình. Trên đường đi, nàng vô tình đi ngang qua một con suối nhỏ, nơi có một thác nước chảy róc rách. Dòng nước trong veo, mát lạnh. Nàng cúi xuống, rửa mặt, mong muốn xua tan đi sự mệt mỏi và nỗi bất an trong lòng.

Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh lùng, mạnh mẽ ập đến, khiến Tịch Dao giật mình ngẩng đầu. Trước mắt nàng, một vị nam tử tuấn tú, cao lớn đang ngồi bên bờ suối. Mái tóc bạch kim của hắn bay bay trong gió, làn da trắng bệch. Gương mặt hắn tuy lạnh lùng, nhưng lại vô cùng tuấn tú. Ánh mắt hắn khép hờ, vẻ mệt mỏi và đau đớn không thể che giấu.

Tim Tịch Dao như ngừng đập. Vị nam tử này... không phải ai khác, chính là Thiên Dạ. Hắn đang ngồi đó, một tay ôm lấy ngực, gương mặt nhăn lại vì đau đớn. Nàng có thể nhìn thấy rõ một vết thương lớn, bầm tím, lan ra từ vai trái của hắn. Vết thương không chỉ ở bên ngoài, mà còn tỏa ra một luồng khí độc tà ác, đang dần xâm lấn vào nội lực của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguyet-thuong-tien-tam&chuong=2]

Nàng hiểu vì sao hắn lại không dùng thuốc tiên của Thiên giới. Vết thương này không phải do ngoại lực, mà là do một loại độc tố hung hãn, cần một loại thuốc giải đặc biệt.

Tịch Dao hốt hoảng, định bước tới, nhưng rồi nàng lại do dự. Hắn cao quý, là chiến thần uy nghiêm của Thiên giới, còn nàng chỉ là một tiểu tiên tử vô danh, bị khinh thường. Nàng sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm phiền hắn, sợ hắn sẽ lạnh lùng xua đuổi nàng đi. Nhưng nhìn thấy hắn đau đớn như vậy, nàng không thể làm ngơ. Lòng biết ơn và sự quan tâm chân thành đã lấn át mọi nỗi sợ hãi. Nàng hít một hơi thật sâu, dứt khoát bước tới, quỳ xuống trước mặt hắn.

​"Chiến thần... người bị thương rồi... tiểu nữ có thể giúp gì cho người không?" Nàng cất lời hỏi hắn.

​Thiên Dạ từ từ ngẩng đầu. Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng của hắn nhìn thẳng vào Tịch Dao, khiến nàng rùng mình. Nhưng nàng không lùi bước, dũng cảm đối diện với ánh mắt ấy. Hắn chưa từng thấy một tiểu tiên tử nào lại dũng cảm đến mức dám tiếp cận hắn, còn dám hỏi han như vậy. Hắn vẫn luôn cô độc, lạnh lùng, và từ lâu đã quen với việc không ai dám đến gần. Nàng là ngoại lệ đầu tiên.

Hắn không trả lời, chỉ im lặng nhìn nàng. Tịch Dao hiểu được sự im lặng đó. Nàng biết, hắn đang dò xét nàng, đang tự hỏi vì sao một người như nàng lại xuất hiện ở đây. Nàng mỉm cười, một nụ cười ấm áp, dịu dàng như ánh trăng. Nụ cười đó không hề giả tạo, mà xuất phát từ sự chân thành trong trái tim nàng.
​Nàng rút ra một chiếc bình nhỏ từ tay áo, bên trong là một loại thuốc mỡ do chính nàng tự chế từ các loại thảo dược quý hiếm ở hạ giới. Nàng từng dùng nó để chữa trị những vết thương nhỏ khi còn tu luyện.

"Đây là thuốc mỡ do tiểu nữ tự làm, rất hiệu quả trong việc chữa lành vết thương. Nếu người không chê... xin hãy dùng thử."

​Thiên Dạ nhìn chằm chằm vào chiếc bình, rồi lại nhìn Tịch Dao. Ánh mắt hắn có chút dao động. Hắn nhận ra nàng. Không phải vì dung mạo, mà là vì khí chất. Sự thuần khiết, dịu dàng này, hắn đã từng thấy ở một cô gái yếu ớt, tưởng chừng sắp tan biến giữa bầy yêu thú năm xưa. Hắn không ngờ lại có ngày gặp lại nàng ở Thiên giới.

Hắn đưa tay ra, cầm lấy chiếc bình, rồi lại lặng lẽ nhìn Tịch Dao. Chiếc bình nhỏ lạnh lẽo trong tay hắn, nhưng lại tỏa ra một hơi ấm lạ thường. Nàng không cầu danh, không cầu lợi, chỉ đơn giản là muốn giúp hắn. Lòng hắn dấy lên một cảm xúc khó tả. Từ khi sinh ra đã là một vị thần, hắn chưa từng được một ai quan tâm một cách chân thành như vậy. Nàng không hề biết hắn là chiến thần Thiên Dạ cao quý, nàng chỉ biết hắn là ân nhân của nàng.
​Hắn không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.

Một cái gật đầu nhẹ nhàng, nhưng đối với Tịch Dao, đó là một sự chấp thuận quý giá hơn bất cứ lời nói nào. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm, và một tia hy vọng thắp lên trong lòng. Có lẽ, con đường để nàng trả ơn ân nhân sẽ không quá khó khăn như nàng nghĩ.

Bình Luận

0 Thảo luận