Mang theo tấm lệnh bài và lời hẹn ước của Thiên Dạ, Tịch Dao trở về phòng, chuẩn bị cho chuyến đi về hạ giới. Nàng biết, hành trình này sẽ không dễ dàng. Một tiên nhân trở về hạ giới không phải là chuyện đơn giản, nhất là khi nàng cần tìm kiếm một loại thảo dược gần như đã tuyệt chủng. Hơn nữa, những âm mưu nơi Thiên giới đang dần được hé lộ.
Việc Thiên Dạ đột nhiên quan tâm đến một tiểu tiên tử vô danh như Tịch Dao không thoát khỏi tầm mắt của những kẻ đầy quyền lực và lòng đố kỵ. Tiên tử Nhu Nhi, người luôn ngưỡng mộ và khao khát có được trái tim của Thiên Dạ, nàng đã nghe được tin này. Nàng ta vốn là một tiên tử xinh đẹp, có thân phận rất cao quý, luôn nghĩ rằng chỉ có một mình nàng mới xứng đáng với vị trí bên cạnh Chiến thần. Tin tức Tịch Dao được Thiên Dạ ban lệnh bài và đặc biệt quan tâm khiến ngọn lửa ghen tuông trong lòng nàng ta bùng lên sự tức giận dữ dội.
Nhu Nhi tìm đến một vị Thiên quân, người này có lòng hâm mộ Thiên Dạ từ lâu và cũng có chút ganh ghét với nàng. Nhu Nhi nói: "Ngươi thấy đó, một tiểu tiên tử không rõ lai lịch, lại được Thiên Dạ yêu thích, sủng ái. Liệu nàng có phải là một kẻ được Ma tộc phái đến để hãm hại Chiến thần không? Ngươi hãy điều tra thân phận của nàng, và nếu có thể... hãy ngăn cản nàng trở về Thiên giới."
Thiên quân nghe Nhu Nhi nói, trong lòng cũng dấy lên sự đố kỵ. Hắn luôn nghĩ rằng hắn mới là người xứng đáng được Thiên Dạ trọng dụng. Nay lại thấy Tịch Dao được Thiên Dạ quan tâm, hắn cảm thấy như bị tước đoạt một điều gì đó. Hắn gật đầu, đồng ý yêu cầu giúp Nhu Nhi.
Tịch Dao không hề hay biết về âm mưu đang được giăng ra. Nàng chỉ đơn giản là một lòng hướng về lời hứa với Thiên Dạ. Nàng đã chuẩn bị xong xuôi, và khi màn đêm buông xuống, nàng lặng lẽ rời Thiên giới. Với tấm lệnh bài trong tay, nàng dễ dàng đi qua cổng Nam Thiên Môn, rồi hạ phàm xuống Hạ giới.
Nhưng khi vừa đặt chân xuống hạ giới, một cơn bão tố bất ngờ ập đến. Sấm sét vang trời, gió giật mạnh, như một lời cảnh báo từ thiên mệnh. Tịch Dao cảm thấy có điều bất thường, nhưng nàng không thể lùi bước. Nàng cố gắng dùng tiên lực để chống lại cơn bão, nhưng luồng tiên lực của nàng dường như bị một lực lượng nào đó áp chế. Nàng biết, có kẻ đang ra tay.
"Tiểu nữ kia, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi tay của ta hay sao?"
Một giọng nói lạnh lùng, đầy vẻ giễu cợt vang lên từ trên cao. Một vị Thiên quân xuất hiện, hắn nhìn Tịch Dao bằng ánh mắt khinh miệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguyet-thuong-tien-tam&chuong=6]
"Ngươi không xứng đáng với sự sủng ái của Chiến thần. Ta sẽ tiễn ngươi trở về nơi ngươi thuộc về."
Hắn giơ tay, một luồng tiên lực mạnh mẽ lao thẳng về phía Tịch Dao. Nàng cố gắng chống đỡ, nhưng luồng tiên lực của hắn quá mạnh, nàng gần như bị đánh gục. Máu từ khóe môi nàng chảy ra, thân thể nàng đau nhức.
"Ngươi... là ai?" Tịch Dao cố gắng nói.
"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ngươi phải biết vị trí của mình." Hắn nói, rồi tiếp tục ra tay.
Tịch Dao biết, nàng không thể chống lại hắn ta. Tiên lực của nàng quá yếu ớt so với một vị Thiên quân. Nàng nhắm mắt lại, chấp nhận số phận. Nhưng đúng lúc đó, một luồng sáng mạnh mẽ từ trên cao giáng xuống, chặn đứng đòn tấn công của Thiên quân.
Một bóng người cao lớn, uy nghiêm xuất hiện. Mái tóc bạch kim bay trong gió, đôi mắt lạnh lùng, sắc bén như một thanh kiếm.
"Thiên Dạ!" Tịch Dao khẽ thốt lên.
Thiên Dạ nhìn Thiên quân bằng ánh mắt đầy sự giận dữ. "Ngươi... dám ra tay động vào nàng?"
Thiên quân ngạc nhiên, hắn không ngờ Thiên Dạ lại xuất hiện. Hắn cố gắng giải thích: "Chiến thần... ta chỉ là muốn giúp người. Ta nghĩ nàng là một kẻ gian ác của Ma giới, muốn hãm hại người."
"Nàng là người duy nhất ta tin tưởng. Dám động vào nàng, là dám đối đầu với ta." Thiên Dạ nói, giọng nói lạnh lùng như băng. Hắn giơ tay, một luồng tiên lực mạnh mẽ từ người hắn tỏa ra, khiến Thiên quân phải lùi lại. "Cút!"
Thiên quân không dám làm trái lời Thiên Dạ, đành cúi đầu rời đi. Hắn biết, hắn đã đắc tội với vị chiến thần uy danh, mạnh mẽ này rồi.
Thiên Dạ quay lại, nhìn Tịch Dao. Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đỡ nàng dậy. "Ngươi... có sao không?"
Tịch Dao lắc đầu, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi. "Người... sao người lại ở đây?"
"Ta... không yên tâm để ngươi đi một mình." Hắn khẽ nói, rồi đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên má nàng. "Ngu ngốc. Lẽ ra ngươi phải đợi ta."
Tịch Dao nhìn hắn. Lòng nàng như vỡ òa. Hắn không hề lạnh lùng. Hắn chỉ là một người cô độc, một người luôn bảo vệ mọi người, nhưng lại không có ai để bảo vệ mình. Nàng đã trở thành người mà hắn muốn bảo vệ.
"Được rồi. Ta sẽ cùng ngươi hạ phàm xuống Hạ giới. Ta sẽ bảo vệ ngươi." Hắn khẽ nói, rồi nắm lấy tay nàng. Bàn tay hắn lạnh như băng, nhưng lại mang đến cho nàng một cảm giác ấm áp, một sự an toàn tuyệt đối.
Họ cùng nhau bước đi. Dù con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng với hắn bên cạnh, Tịch Dao không còn sợ hãi. Nàng biết, nàng đã không còn cô độc. Và hắn cũng cảm thấy như vậy giống nàng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận