Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nguyệt Thượng Tiên Tâm

Chương 13: Mầm Móng Hắc Ám

Ngày cập nhật : 2025-09-15 16:29:37
Sau chiến công vĩ đại ở hạ giới, Tịch Dao trở thành vị anh hùng được cả Thiên giới ca tụng. Cung Quang Minh của nàng không còn là nơi xa lạ mà trở thành trung tâm của sự ngưỡng mộ. Nhưng ẩn sâu bên trong, sự vinh quang ấy không thể xoa dịu đi nỗi mệt mỏi và cảm giác bất an đang âm thầm gặm nhấm. Nàng cảm thấy cơ thể mình nặng nề, tiên lực có vẻ bất ổn. Khi nàng chạm vào những bông hoa, đôi khi chúng không nở rộ mà lại héo úa, để lại một vệt đen mỏng manh trên cánh hoa. Nàng nghĩ đó chỉ là hậu quả của việc dùng quá nhiều sức lực, nhưng nàng không thể nào giải thích được sự lạnh lẽo kỳ lạ đôi khi thoáng qua trong tim mình.

Thiên Dạ cũng nhận ra những thay đổi tinh tế đó. Hắn vẫn dành trọn thời gian bên nàng, nhưng ánh mắt hắn giờ đây đầy vẻ lo lắng. Nụ cười của nàng không còn rạng rỡ như ánh trăng rằm, mà như bị che khuất bởi một đám mây mỏng. Hắn từng thử dùng tiên lực của mình để kiểm tra cơ thể nàng, nhưng luồng tiên lực của hắn, dù mạnh mẽ và thuần khiết đến đâu, cũng không thể xác định được mầm mống bất thường kia. Cứ mỗi lần hắn cố gắng tìm kiếm, hắn lại cảm thấy một luồng khí lạnh buốt, xa lạ thoáng qua rồi biến mất, tựa như một bóng ma.

Nỗi lo lắng của hắn càng ngày càng lớn. Hắn biết, đây không phải là một căn bệnh thông thường. Hắn đã từng đối mặt với vô số loại độc dược và tà thuật, nhưng thứ này lại khác. Nó không tấn công trực tiếp, mà ẩn mình, chờ thời cơ để bùng phát. Hắn nhận ra, câu trả lời không nằm ở tiên giới.

Không chần chừ thêm giây nào, Thiên Dạ một mình đi đến Thiên Thư Các, nơi lưu giữ những điển tịch cổ xưa và những bí mật đã bị lãng quên của thế giới bao la này. Hắn không ngần ngại tìm kiếm những cuộn sách đã phủ đầy bụi, lật từng trang giấy vàng úa, tìm kiếm một lời giải cho tình trạng của nàng. Hàng trăm, hàng nghìn cuốn sách được hắn lướt qua. Cuộc tìm kiếm kéo dài suốt nhiều ngày đêm, và sự tuyệt vọng bắt đầu len lỏi vào trái tim hắn.

Cuối cùng, trong một góc khuất đã bị lãng quên từ lâu, hắn tìm thấy một cuộn sách da thú cổ xưa, không có tên. Khi mở ra, hắn nhận ra đó là một bản ghi chép về Ma quân Thác Thiên, kẻ đứng đầu của Ma giới, và loại tà thuật đặc trưng của hắn - Tâm Ma Đoạt Thể. Tà thuật này không dùng để giết chóc, mà dùng để gieo rắc một hạt giống bóng tối vào sâu trong tiên tâm của một người có tiên lực thuần khiết, sau đó từ từ ăn mòn, biến đổi tiên lực đó thành ma lực đen tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguyet-thuong-tien-tam&chuong=13]

Nạn nhân sẽ không nhận ra, cho đến khi bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn.

Thiên Dạ cảm thấy một cơn lạnh sống lưng. Hắn đã đúng, đây là một âm mưu tàn độc hơn bất cứ điều gì hắn từng nghĩ đến. Cuộn sách còn ghi lại rằng, loại tà thuật này chỉ có thể bị hóa giải bởi một thứ duy nhất: Linh Hồn Nguyệt Lộ, một loại sương được tạo ra từ những giọt nước mắt tinh túy nhất của mặt trăng, có khả năng tẩy rửa mọi ma khí và khôi phục sự thuần khiết cho linh hồn. Tuy nhiên, tung tích của Linh Hồn Nguyệt Lộ đã biến mất từ hàng vạn năm trước, chỉ là một truyền thuyết.

Cùng lúc đó, tại Cung Quang Minh, Tịch Dao đang vật lộn với chính bản thân mình. Mầm mống bóng tối trong nàng bắt đầu phát triển. Khi nàng ngồi thiền, thay vì cảm nhận được ánh trăng thuần khiết, nàng lại thấy những hình ảnh đen tối, những cảm xúc tiêu cực. Sự lo lắng, sợ hãi, và cả sự tức giận vô cớ bùng lên trong lòng nàng. Nàng bắt đầu sợ hãi chính mình. Nàng cố gắng tránh xa mọi người, kể cả Thiên Dạ, vì nàng sợ rằng sự xấu xa trong nàng sẽ làm tổn thương những người nàng yêu thương.

Vẻ ngoài, nàng vẫn là Nguyệt Thượng Tiên Quân được kính trọng, nhưng bên trong, nàng đang chiến đấu một mình. Ma quân Thác Thiên, từ Ma giới, cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng và mỉm cười đắc thắng. Hắn biết, hạt giống đã được gieo, và giờ hắn chỉ cần đợi nó lớn lên. Hắn dùng một loại ma thuật tâm linh để khuếch đại những cảm xúc tiêu cực của nàng, đẩy nàng vào vực sâu của bóng tối.

Khi Thiên Dạ trở về, hắn thấy Cung Quang Minh u ám lạ thường. Hắn tìm thấy Tịch Dao đang ngồi co ro trong góc phòng, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.

"Tịch Dao, nàng sao vậy?" Hắn vội vàng tiến lại gần.

"Người đừng lại gần ta!" Nàng hét lên, lùi lại.

"Ta... ta không phải là Tịch Dao mà người biết nữa. Ta là một con quỷ! Ta không muốn làm tổn thương người!"

"Không, không phải vậy," Thiên Dạ kiên quyết. Hắn quỳ xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Bàn tay nàng lạnh buốt như băng. "Ta biết chuyện gì đang xảy ra. Ta đã tìm thấy cách chữa trị rồi. Nàng không phải là quỷ. Nàng vẫn là Tịch Dao của ta."

Hắn ôm nàng vào lòng, kể cho nàng nghe về Linh Hồn Nguyệt Lộ. Tịch Dao lắng nghe, nước mắt nàng tuôn rơi. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, nàng cảm thấy một tia hy vọng. Nàng không còn cô đơn một mình lẻ loi nữa. Nàng có hắn ở bên, và hắn sẽ không bỏ rơi nàng.

Thiên Dạ nhìn sâu vào mắt nàng. "Ta sẽ tìm thấy Linh Hồn Nguyệt Lộ, ta hứa. Ta sẽ cứu nàng. Dù có phải đi đến tận cùng vũ trụ, ta cũng sẽ mang về cho nàng."

Ánh mắt hắn đầy sự kiên định, và lời nói của hắn là ngọn đuốc thắp lên niềm tin trong lòng nàng. Tịch Dao biết, cuộc chiến này sẽ không dễ dàng. Nhưng nàng sẽ không một mình. Nàng sẽ chiến đấu để bảo vệ trái tim mình, và hắn sẽ chiến đấu để bảo vệ nàng.

Bình Luận

0 Thảo luận