Thiên Dạ phóng đi với tốc độ của một luồng sao băng, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình quá chậm. Viên ngọc hộ mệnh hắn để lại cho nàng giờ đây không còn sáng lấp lánh như ánh trăng mà nhấp nháy liên hồi, tựa như một trái tim đang thổn thức trong tuyệt vọng. Hắn biết, hắn không còn nhiều thời gian. Nỗi lo lắng biến thành sự phẫn nộ, và sự phẫn nộ đó đã giúp hắn vượt qua sự mệt mỏi từ cuộc hành trình dài.
Khi hắn về đến Thiên giới, một luồng khí lạnh lẽo, đầy sát khí đã bao trùm lấy không gian. Những tiên tử đang bay lượn trên trời đều giật mình, hoảng sợ. Nơi đó, không phải là khí tức của tiên, mà là một loại ma khí tàn độc. Hắn lao thẳng đến Cung Quang Minh.
Bên trong cung điện, cảnh tượng khiến hắn đau lòng đến tột cùng. Những đóa hoa tiên đã héo úa, tàn lụi, những cái cây cao lớn đã khô héo, mất đi sự sống. Cả cung điện như một nơi đã bị ma khí xâm chiếm, không còn vẻ huy hoàng, tráng lệ của ngày xưa. Nàng đang nằm trên giường, cơ thể nàng run rẩy, tiên lực màu bạc của nàng đang chiến đấu với một luồng khí đen, tựa như một ngọn lửa sắp tắt. Hắn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của nàng.
Thiên Dạ siết chặt tay. Hắn đã quá trễ rồi sao? Hắn không thể để điều đó xảy ra. Hắn lấy ra Linh Hồn Nguyệt Lộ, một viên ngọc nhỏ, trong suốt như giọt nước mắt. Hắn tiến lại gần nàng, nhưng một luồng khí đen từ cơ thể nàng tỏa ra, ngăn cản hắn. Nàng không phải là kẻ thù của hắn, nhưng nàng đang bị kiểm soát bởi một thứ tà thuật khác.
Hắn biết, chỉ cho nàng uống Linh Hồn Nguyệt Lộ là không đủ. Hắn phải đánh bại ma khí đang ẩn mình bên trong nàng. Hắn nhắm mắt lại, dùng hết sức lực của mình, truyền một luồng tiên lực mạnh mẽ, đầy sự yêu thương vào người nàng. Hắn không muốn chiến đấu, hắn chỉ muốn chữa lành.
Một cuộc chiến không tiếng động diễn ra. Tiên lực của hắn, một luồng ánh sáng mạnh mẽ, đầy sự sống, va chạm với ma khí trong người nàng. Cuộc chiến kéo dài hàng giờ đồng hồ. Thiên Dạ kiệt sức vì tiêu tiên lực quá độ, nhưng hắn vẫn không dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguyet-thuong-tien-tam&chuong=15]
Hắn biết, hắn phải dành chiến thắng. Hắn phải cứu được nàng.
Cuối cùng, tiên lực của hắn đã chiến thắng. Luồng khí đen bị đẩy lùi, và viên ngọc Linh Hồn Nguyệt Lộ từ từ tan chảy, hòa vào cơ thể nàng. Một luồng ánh sáng màu bạc bao trùm lấy nàng, và nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thiên Dạ kiệt sức, ngã xuống bên cạnh nàng. Hắn nhìn nàng, ánh mắt hắn đầy sự lo lắng. Hắn biết, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Mầm mống của ma khí dù đã bị đẩy lùi, nhưng vết sẹo của nó vẫn còn lưu lại trong linh hồn nàng. Nàng sẽ không bao giờ hoàn toàn trở lại như xưa nữa.
Sau nhiều ngày ngủ say, Tịch Dao tỉnh dậy. Nàng thấy Thiên Dạ đang ngủ say bên cạnh mình, gương mặt hắn xanh xao, nhưng đôi mắt hắn vẫn kiên định. Nàng khẽ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh trăng. Nàng biết, nàng đã được cứu. Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hắn. Nàng muốn dùng tiên lực của mình để chữa lành cho hắn, nhưng nàng không thể. Sức lực của nàng quá yếu.
"Người..." Tịch Dao khẽ gọi. Thiên Dạ mở mắt, hắn thấy nàng đã tỉnh. "Nàng... nàng đã tỉnh rồi," hắn nói, giọng hắn đầy vẻ hạnh phúc.
"Ừm" Tịch Dao nói. "Ta đã tỉnh lại rồi."
Cuộc sống của Tịch Dao và Thiên Dạ trở lại bình thường, nhưng nàng vẫn cảm thấy một chút gì đó khác lạ. Tiên lực của nàng dù vẫn mạnh mẽ, nhưng khi dùng nó, nàng cảm thấy một luồng khí lạnh buốt. Nàng biết, đó là vết sẹo của ma khí còn lưu lại chưa tan hết.
Thiên Dạ cũng nhận ra điều đó. Hắn biết, hắn không thể để điều này xảy ra. Hắn phải tìm cách để chữa lành hoàn toàn cho nàng. Hắn biết, kẻ đứng sau tất cả những chuyện này là Tiên phi Nhu Nhi và Thiên quân Hạo Phong. Hắn phải trả thù cho nàng.
Thiên Dạ đi đến Thiên Điện, và hắn đi gặp Thiên Đế. "Thiên Đế" hắn nói. "Thần xin được phép đi tìm những kẻ đã gây ra chuyện này." Thiên Đế gật đầu. "Được. Ngươi hãy đi đi. Ta tin ngươi sẽ tìm ra được kẻ đã làm ra chuyện đó."
Thiên Dạ quay trở về Cung Quang Minh, và hắn gặp Tịch Dao. "Ta phải đi," hắn nói. "Ta phải tìm những kẻ đã hại nàng. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng."
Tịch Dao nhìn hắn, ánh mắt nàng đầy sự lo lắng. "Người hãy cẩn thận," nàng nói. "Đừng để hận thù chiếm lấy người."
"Không," Thiên Dạ nói. "Đây không phải là hận thù. Đây là công lý." Hắn quay người, và hắn đi thẳng đến Ma giới. Cuộc chiến mới đã bắt đầu xảy ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận