Bóng tối của Ma giới không chỉ là sự thiếu vắng ánh sáng, mà còn là một thứ khí tức nặng nề, dính chặt vào da thịt, thẩm thấu vào tận xương tủy. Khi Thiên Dạ đặt chân vào Vực Sâu Vô Cực, hắn cảm nhận được sự ô uế đang bao vây mình. Nhưng hắn không màng đến. Nỗi đau khổ của nàng, sự tổn thương trong linh hồn nàng đã hóa thành ngọn lửa cuồng nộ, thiêu đốt mọi cảm giác khác trong hắn. Hắn không còn là vị Chiến thần lạnh lùng của Thiên giới, mà là một kẻ báo thù, đầy rẫy sự phẫn nộ.
Những con quỷ canh gác ở Vực Sâu Vô Cực ngay lập tức nhận ra sự hiện diện của một vị thần từ Thiên giới. Chúng gầm gừ, nhe nanh vuốt và lao về phía hắn. Thiên Dạ không nói một lời. Hắn rút thanh Thiên Thần Kiếm ra, một luồng ánh sáng chói lòa xé tan màn đêm, và chỉ trong chớp mắt, những con quỷ đã hóa thành tro bụi. Hắn tiếp tục đi, không chút do dự. Lối đi mà hắn tạo ra là một con đường của sự tàn phá, của sự hủy diệt. Hắn không giết những con quỷ đó vì sự thù ghét, mà vì chúng là những chướng ngại trên con đường tìm kiếm sự công bằng cho nàng.
Sau khi vượt qua vô số con quỷ, hắn đến được hang động của Ma quân Thác Thiên. Cánh cửa đá lớn được bảo vệ bởi một ma trận phức tạp. Thiên Dạ giơ tay, một luồng tiên lực mạnh mẽ va chạm vào ma trận, và cánh cửa đá nổ tung thành hàng nghìn mảnh. Tiếng động vang vọng khắp hang động, báo hiệu sự xuất hiện của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguyet-thuong-tien-tam&chuong=16]
Bên trong hang động, Nhu Nhi và Hạo Phong đang ngồi đối diện với Ma quân Thác Thiên. Nhu Nhi cười lớn. "Xem ra, Chiến thần của chúng ta không thể chịu đựng được nỗi đau của tình yêu. Hắn ta đã đến đây để tìm kiếm sự trả thù."
Ma quân Thác Thiên nhìn Thiên Dạ với ánh mắt đầy vẻ thích thú. Hắn không ngần ngại đứng dậy. "Chiến thần, ta đã đợi ngươi từ rất lâu rồi. Ngươi đến đây để làm gì? Để cầu xin ta tha thứ cho nàng ta sao?"
Thiên Dạ nhìn thẳng vào Ma quân Thác Thiên. "Ta đến đây không phải để cầu xin. Ta đến đây để đòi lại công bằng cho nàng." Giọng hắn lạnh lùng như băng. "Ngươi đã gieo rắc sự tàn độc vào linh hồn nàng, và ta sẽ không tha thứ cho ngươi."
"Ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì ta?" Ma quân Thác Thiên cười lớn. "Ngươi là một Chiến thần, nhưng ta là một Ma quân. Quyền lực của ta là vô biên. Ngươi sẽ không thể đánh bại ta được đâu."
"Ta sẽ làm được," Thiên Dạ nói. Nhu Nhi đứng dậy. "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại Ma quân sao? Ngươi quá tự cao rồi."
Hạo Phong run rẩy, cố gắng trốn sau lưng Nhu Nhi. "Chiến thần... ta... ta không cố ý..."
"Câm miệng!" Thiên Dạ hét lên. "Ngươi đã phản bội Thiên giới, và ngươi sẽ phải trả giá."
Một cuộc chiến nảy lửa nổ ra. Thiên Dạ lao về phía Nhu Nhi và Hạo Phong. Hắn không dùng Thiên Thần Kiếm, mà chỉ dùng tay không. Hắn đánh Hạo Phong một cú đấm vào bụng, và Hạo Phong ngã xuống, bất tỉnh. Nhu Nhi dùng một loại tiên thuật, tạo ra một cơn bão tuyết. Hắn không hề nhúc nhích, mà chỉ dùng tiên lực của mình để hóa giải cơn bão tuyết. Nàng hoảng sợ, và nàng bị hắn tóm lấy. Thiên Dạ không giết nàng. Hắn lấy đi tiên lực của nàng, và hắn biến nàng thành một người phàm, không thể dùng bất cứ tiên lực nào.
Ma quân Thác Thiên thấy vậy, hắn tức giận. "Ngươi dám! Ngươi dám làm tổn thương người của ta!" Hắn lao về phía Thiên Dạ, một luồng ma khí đen tối bao trùm lấy hắn. Hắn và Thiên Dạ lao vào nhau, tạo ra một trận chiến không tưởng.
Thiên Dạ và Ma quân Thác Thiên đánh nhau suốt hàng giờ đồng hồ. Cả hang động rung chuyển, và một cơn bão tiên lực và ma khí bao trùm lấy không gian. Thiên Dạ đã kiệt sức, nhưng hắn vẫn không dừng lại. Hắn biết, hắn phải chiến thắng. Hắn phải trả thù cho nàng. Hắn nghĩ về nàng, nghĩ về nụ cười của nàng, và nỗi đau trong linh hồn nàng. Nỗi đau đó đã biến thành sức mạnh, và hắn dùng hết sức lực của mình, đánh một cú đấm vào ngực Ma quân Thác Thiên.
Ma quân Thác Thiên ngã xuống, nhưng hắn không chết. Hắn bị thương nặng, và hắn không thể đứng dậy. Thiên Dạ không giết hắn. Hắn đã lấy đi ma đan của hắn, và hắn đã biến hắn thành một con quỷ hèn mọn, không còn sức mạnh để chiến đấu.
Thiên Dạ nhìn Nhu Nhi và Hạo Phong, giờ đây chỉ còn là hai người phàm. Hắn không nói một lời, hắn dùng tiên lực của mình, và hắn ném họ xuống hạ giới. Hình phạt của họ không phải là cái chết, mà là một cuộc sống hèn mọn, không có quyền lực, không có danh vọng.
Thiên Dạ quay trở lại Thiên giới. Hắn đã trả thù cho nàng, nhưng hắn cảm thấy một sự trống rỗng. Hắn không cảm thấy hạnh phúc. Hắn biết, cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc. Hắn phải tìm cách để chữa lành hoàn toàn cho nàng.
Hắn đến Cung Quang Minh, và hắn thấy nàng đang ngồi trong vườn, nhìn lên bầu trời. Hắn tiến lại gần, và hắn ôm nàng vào lòng. Nàng không nói gì, nhưng nàng đã ôm hắn thật chặt. Nàng biết, hắn đã trở về. Nàng biết, hắn đã chiến thắng.
"Ta đã về rồi," hắn nói.
"Mừng huynh đã về" nàng nói. "Người đã trở về rồi."
Hắn đã trả thù, nhưng nỗi đau trong lòng hắn vẫn còn đó. Cuộc chiến này, hắn đã chiến thắng, nhưng hắn đã mất đi một phần của linh hồn mình. Hắn biết, hắn sẽ không bao giờ trở lại như xưa. Nhưng hắn không hối hận. Hắn đã làm tất cả vì nàng. Hắn sẽ bảo vệ nàng bằng mọi giá.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận