Trong yến hội Trung thu, đường muội của ta múa khúc "Nguyệt Quế" khiến kinh thành chấn động.
Thái tử vì muốn ôm mỹ nhân về, liền quỳ ngoài đại điện suốt ba ngày, thề phải từ hôn với ta.
Hoàng đế long nhan giận dữ, tuyên bố muốn phế Thái tử.
Hoàng hậu vội triệu ta nhập cung, ép ta cầu xin cho Thái tử.
Đường muội nép trong lòng Thái tử, hai người tựa như đôi uyên ương bạc mệnh.
Ngược lại, ta trông như kẻ dư thừa.
Thái tử hung hăng trừng ta: “Ngai vị này, ta không cần nữa cũng được!”
Ta lùi lại hai bước, khẽ nhéo tay áo Tam hoàng tử: “Ngai vị này, ngài có muốn không?”
1
Dưới ánh trăng rằm lơ lửng giữa yến hội Trung thu, hương quế thoang thoảng bay theo gió.
Trên vũ đài, Đường muội Tống Thanh Uyển xoay người uyển chuyển trong làn mưa hoa quế, từng bước chân nhẹ như gió thoảng. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng, tiếng tán thưởng vang lên không dứt.
Đào Chi ghé sát bên ta, khẽ thì thầm:
“Tiểu thư, đây chẳng phải chính là vũ khúc Cung Trăng của ngài sao? Sao giờ lại thành Nguyệt Quế do nàng ta sáng tạo rồi...”
Gió thổi tung tấm khăn che mặt, ta ngẩng đầu nhìn về phía vũ đài.
Điệu múa của Tống Thanh Uyển, quả thật là vũ khúc ta từng ngẫu hứng biên soạn khi còn ở Ô Thành nửa năm trước. Chỉ là, nàng ta đã giản lược bớt những động tác khó nhất, giảm đi không ít phần tinh tế và độ khó.
Thấy ta im lặng, Đào Chi lại hạ giọng: “Công phu của nàng ta còn chẳng bằng một phần của tiểu thư.”
Ta khẽ cười: “Nàng ấy múa cũng không tệ.”
Dù không có thiên phú, nhưng rõ ràng nàng ta đã khổ luyện rất nhiều.
Đào Chi bĩu môi, dịch sang bên hai bước, lặng lẽ che gió giúp ta.
“Nếu không phải hai ngày trước ngài mắc phong chẩn, cũng chẳng đến mức để nàng ta chiếm hết phong quang.”
Tiếng vỗ tay vang dậy khắp hội trường. Tống Thanh Uyển bước xuống vũ đài trong ánh nhìn trầm trồ của mọi người.
Ta khẽ lắc đầu với Đào Chi, ý bảo nàng đừng nhắc thêm chuyện này nữa.
Năm ta tám tuổi, bỗng nhiên mắc phải chứng phát ban đỏ, bệnh tình dai dẳng mãi không khỏi. Có một du y nghe danh bệnh ta, ghé qua kinh thành liền tiến cử mình chữa trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=1]
Ông bảo khí hậu nơi này khô hanh, nếu ta đến vùng ẩm ướt tĩnh dưỡng, bệnh sẽ tự khỏi.
Vậy là ta bị đưa đến Ô Thành, lưu lại đó suốt chín năm dài.
Nửa tháng trước, Hoàng đế bất ngờ ban hôn cho ta và Thái tử, khiến triều đình xôn xao. Ta vừa mới hồi kinh, nhất cử nhất động đều bị soi mói không buông.
Tống Thanh Uyển thay y phục xong, giữa ánh mắt dõi theo của mọi người, nhẹ nhàng ngồi xuống phía sau ta.
Thấy ta ngoảnh lại, nàng ta khẽ cong môi, nhẹ giọng nói:
“Tỷ tỷ chớ trách, đây là ý của tổ mẫu.”
Ta mỉm cười nhạt: “Muội muội múa rất đẹp.”
“Tỷ tỷ quá khen.”
Nàng ta khiêm tốn đáp, sắc mặt bình thản, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên niềm kiêu hãnh khó che giấu.
Yến hội Trung thu này, bề ngoài là để thưởng nguyệt, thực chất lại là dịp để các công tử, tiểu thư tuổi cập kê gặp gỡ lẫn nhau.
Cơ hội biểu diễn vốn thuộc về ta, đích nữ phủ Quốc công. Nhưng nay ta đã có hôn ước, Tống Thanh Uyển, thân là trưởng nữ Nhị phòng, thay ta lên đài cũng là lẽ thường tình.
Thấy cây trâm hoa mẫu đơn trên đầu nàng ta bị lệch, ta đưa tay định chỉnh lại, nào ngờ nàng ta hoảng hốt, vội vã giơ tay che mặt.
Bàn tay ta khựng lại giữa không trung. Trong mắt người ngoài, dáng vẻ của nàng lúc này chẳng khác nào ta sắp giáng cho nàng một bạt tai.
Ta khẽ thở dài, chậm rãi thu tay về: “Muội muội, trâm của muội bị lệch rồi.”
Tống Thanh Uyển làm như không nghe thấy, đôi mắt long lanh ánh nước chăm chú nhìn về phía trước.
Thuận theo ánh mắt nàng, ta liền chạm phải ánh nhìn của một nam tử vận hồng y thẫm.
Người ấy da trắng như ngọc, ngũ quan tuấn tú ôn nhuận, tựa như được vạn phần cưng chiều mà chưa từng nếm trải phong sương.
Lúc này, hắn khẽ nhíu mày, trong mắt ngoài sự khinh thường còn xen lẫn vài phần chán ghét.
Ta thu lại ánh nhìn, tự rót cho mình một chén trà, vén nhẹ tấm khăn che mặt, chậm rãi nhấp một ngụm.
Dù không nhận ra người kia, nhưng ta nhận ra khối ngọc bội hình rồng đeo bên hông hắn.
Hắn chính là vị hôn phu của ta, đương kim Thái tử — Tiêu Diệp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận