Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CUNG TRĂNG

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:34:59
8
Lần nữa mở mắt, trời đã sáng rõ.
Trên người ta đắp một chiếc áo bào màu chàm, chính là áo của Tiêu Sách.
Củi lửa trong hang đã cháy hết, không còn bóng người.
Ta quấn áo bào bước ra khỏi hang.
Tiêu Sách đứng cách đó không xa, đang dặn dò gì đó với thủ hạ.
Người cầm đầu thần sắc nghiêm trọng, vâng một tiếng, sau đó dẫn theo mọi người nhanh chóng rời đi.
Tiêu Sách quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ta.
Y bước tới gần: “Thị vệ đã bắt đầu lục soát.”
Ta tháo áo bào phủ lên người y: “Yên tâm, diễn xuất của ta không tệ.”
Lúc đi ngang qua con suối nhỏ, Tiêu Sách đưa cho ta một chiếc khăn tay: “Rửa mặt đi.”
Ta đưa tay lau qua, trên mặt toàn là bụi đất.
Thuận tay nhận lấy khăn của y, ta ngồi xổm xuống suối rửa mặt.
Xong xuôi, ta lại nhúng khăn vào nước giặt qua, vắt khô rồi đưa trả: “Ngài cũng rửa một chút?”
Ánh mắt chúng ta giao nhau, trong khoảnh khắc, ánh nhìn y khẽ chấn động:
“Mặt của ngươi…”
Ta đứng dậy, tiến lại gần y: “Mặt ta thì sao?”
Y né đi ánh mắt, khẽ buông hai chữ: “Tuyệt sắc.”
Ta cười gượng hai tiếng, có chút ngượng ngùng: “Quên mất, ta chưa dịch dung.”
Ta mở khăn tay của y ra, che lên mặt mình, khéo léo buộc thành nút.
Đúng lúc này, từ đỉnh núi phía xa truyền đến tiếng người kinh hô: “Tìm thấy rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=5]

Tam hoàng tử bọn họ ở đây!”

9
Chuyện Tiêu Sách trúng tên chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp kinh thành.
Hoàng đế giận dữ, lập tức hạ lệnh điều tra kỹ càng, lại đích thân dẫn ngự y đến Vương phủ thăm hỏi.
Tiêu Sách nói mình gặp sơn tặc, lúc giao đấu không may trúng tên.
Nhưng sơn tặc chỉ vì tiền của, tuyệt đối không đến mức tẩm độc vào tên để lấy mạng người.
Mà Hoàng đế vốn đã đa nghi, lời giải thích này chỉ càng khiến ông thêm chắc chắn Tiêu Sách đang kiêng dè kẻ mưu hại mình.
Quả nhiên, Hoàng đế vừa rời khỏi Vương phủ đã sai người đến hỏi chuyện ta.
Ta vừa lau nước mắt vừa đáp: “Hôm ấy trong buổi săn thu, ta lên núi hái hoa, không cẩn thận trượt chân ngã xuống khe, may mắn được Tam hoàng tử cứu.”
Hoàng công công trông có vẻ hòa nhã, nhưng ánh mắt lại sắc sảo đầy tinh ý.
“Vậy lúc cô nương gặp Tam hoàng tử, có thấy điều gì bất thường không?”
Ta ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng không có gì lạ… chỉ là…”
Thấy ta như muốn nói lại thôi, hoàng công công liền hỏi dồn: “Chỉ là thế nào?”
“Chỉ là trên đường về, Tam hoàng tử cứ luôn dẫn ta vòng vèo né đông núp tây.”
Nói đến đây, ta siết chặt khăn tay, giả vờ lo lắng nhìn ông ta.
Hoàng công công thấy không khai thác thêm được gì, đành đứng dậy cáo từ:
“Trời cũng không còn sớm, mong cô nương dưỡng bệnh cho tốt.”
Ta khẽ gật đầu: “Công công đi thong thả.”
Ông ta vừa rời khỏi cửa, Đào Chi đã đẩy cửa bước vào.
“Nghe ngóng được rồi, tiểu thư.”
Nàng ghé sát tai ta thì thầm: “Hôm ấy trên núi, Tống Thanh Uyển gặp rắn, được Thái tử cứu.”
Hừ.
Chắc là phát hiện Thái tử bám theo ta, không yên tâm nên lén lút theo sau. Không ngờ lại gặp nguy hiểm, đành phải cầu cứu Thái tử.
Một sự trùng hợp khéo đến khó tin, vậy mà lại giúp ta có được đường lui.
“Tiểu thư, bên ngoài lời đồn càng lúc càng khó nghe hơn.”
“Sao cơ?”
Ta tháo khăn che mặt, tiện tay vứt sang một bên, rồi ngả người xuống giường, thả lỏng cơ thể.
“Họ nói Tam hoàng tử vì đính hôn với người nên mới rước xui xẻo, gặp phải sơn tặc.”
Ta trở mình, kéo chăn đắp kín người:
“Kệ họ.”
Dù ta chỉ uống một ngụm nước, họ cũng có thể bịa ra đủ chuyện từ đó.
Nửa đêm, cửa sổ phát ra tiếng động.
Ta nhắm mắt giả ngủ, tay lần xuống dưới gối, nắm chặt chuôi chủy thủ.
Cảm thấy có người lại gần, ta lập tức rút dao đâm tới, nhưng cổ tay bị ai đó giữ chặt.
“Cảnh giác không tồi.”
Là Tiêu Sách.
Ta gạt tay y ra, thu dao về, đặt lại vào chỗ cũ.
“Ngài đến làm gì?”
Thấy vết thương nơi vai y lại rỉ máu, ta lập tức ấn y ngồi xuống ghế, rồi mở tủ lấy hòm thuốc.
Giọng không giấu được chút trách móc: “Không cần mạng nữa à? Cứ hành hạ thân thể thế này!”
Vừa nói dứt, ta liền cắn môi.
Vì sao ta lại nổi giận với y? Y tự hại bản thân thì liên quan gì đến ta?
“Mẫu phi ta từng gửi đi một bức thư, trong đó có thể chứng minh người không phải tự sát.”
Thấy ta im lặng, Tiêu Sách lại nói tiếp: “Lá thư ấy ở Tướng phủ.”
Động tác tay ta khựng lại, không ngờ Tiêu Sách lại thẳng thắn với ta đến vậy.
Tướng phủ là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, cũng là nơi ở của cữu cữu ruột Thái tử.
Bình thường canh phòng nghiêm ngặt, ra vào đều phải kiểm tra từng bước.
Ba tháng nữa là đại thọ sáu mươi của tổ mẫu Thái tử.
Gần đây cả phủ đang rộn ràng chuẩn bị, người ngoài ra vào tấp nập, vừa khéo tạo cơ hội cho Tiêu Sách trà trộn.
Huống hồ Tiêu Sách đang dưỡng thương trong phủ ta, nếu có gì thất lạc, cũng chẳng ai dễ nghi ngờ đến y.
Ta lấy bột thuốc, vươn tay cởi vạt áo y.
Y nghiêng đầu sang một bên, để mặc ta bôi thuốc lên vết thương.
Lần này y không còn tránh né động chạm nữa.
Ta dịu giọng hỏi: “Lấy được chưa?”
“Chưa.”
Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng xôn xao, tiếng người mỗi lúc một gần.
Giọng Đào Chi vang lên: “Tiểu thư, tối nay Tướng phủ có trộm, Thái tử được lệnh đích thân lục soát.”
Ta đóng nắp hòm thuốc, cất vào tủ, ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiêu Sách lên giường nằm.
Sau đó ta đeo lại khăn che mặt, khoác vội một lớp áo, ra mở cửa.
Thái tử bước vài bước tới gần, nheo mắt, cười mà như không: “Đêm khuya sương lạnh, sao Tống cô nương không mời ta vào uống chén trà?”
Ta mỉm cười: “Là ta sợ ảnh hưởng thanh danh của ngài thôi.”
Đêm nay nếu hắn vào phòng ta uống trà, thì sáng mai đã có lời đồn ta quyến rũ Thái tử.
“Nếu đường muội nghe được, e sẽ buồn lòng lắm.”
Hắn ghé sát tai ta, thì thầm: “Tống Thanh Vũ, ngươi biết rõ ta đến vì chuyện gì.”
“Thần nữ sợ hãi, xin Thái tử nói rõ.”
Hắn trầm mặc một lát, khóe môi khẽ nhếch: “Là ta đánh giá thấp ngươi rồi, Tống Thanh Vũ.”
Thấy ta không chút sợ hãi, ánh mắt Tiêu Diệp bỗng trở nên đầy uy áp.
“Đôi mắt này của ngươi thật đẹp… nếu móc ra giữ lại, chắc cũng hay.”
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng thị vệ báo: “Thái tử điện hạ, thuộc hạ phát hiện tung tích kẻ trộm!”
“Truyền lệnh xuống, bắt được thì tốt, không thì xử tại chỗ!”
Nói xong, hắn đứng thẳng người, liếc ta một cái cuối cùng: “Có những chuyện, giữ kín trong bụng mới sống nổi.”
Ta cúi người hành lễ: “Cung tiễn Thái tử điện hạ.”

Bình Luận

0 Thảo luận