15
Ta vừa bước qua cổng viện, Đào Chi đã lao đến như tên bắn.
“Tiểu thư, ngài cuối cùng cũng về rồi! Nô tì thật chỉ muốn xé nát cái miệng đám người đó!”
Từ lúc ta vào cửa, nàng cứ bám theo phía sau không ngớt miệng, lải nhải mãi đến tận đầu giường.
“Bên ngoài đồn rằng Tam hoàng tử vừa thấy Xuân nương đã si mê, còn muốn nạp nàng ta làm thiếp!”
“Lại còn bảo ngài chưa vào cửa đã bị bỏ rơi, cả kinh thành đang trông ngóng xem trò cười của ngài nữa kia!”
Ta nằm xuống, nhắm mắt lại: “Đào Chi, để ta ngủ một lát trước đã.”
Đào Chi lập tức im bặt.
Nhưng chợt như sực nhớ ra điều gì, nàng lại ghé sát tai ta, vẻ mặt đầy hả hê: “Phải rồi, tiểu thư, vị ở nhị phòng ấy hôm qua về người ướt như chuột lột.”
“Nghe nói vừa về tới là đập phá loạn xạ, gọi hết bà tử tới mà không ai dám ngăn.”
“Sáng nay còn truyền nhau là nàng ta bị nhiễm phong hàn, giờ nằm liệt giường rồi.”
Mắt ta nặng trĩu, không sao mở nổi: “A Đào à… để ta ngủ một lát thôi… một lát thôi…”
Lúc ta mở mắt ra, trời đã sẩm tối.
Ta chống tay ngồi dậy, định tự rót cho mình một ly nước.
“Dậy rồi à?”
Là Tiêu Sách.
Trong bóng tối nhạt nhòa, y đứng cạnh giường, thân ảnh mờ mờ hòa vào bóng đêm.
Ta sai y: “Thắp đèn lên, rồi rót cho ta một ly nước.”
Tiêu Sách rót nước đưa cho ta, đồng thời nói: “Phụ hoàng phái ta đến Giang Châu điều tra vụ án.”
Tay ta khựng lại giữa chừng, ly nước còn chưa chạm môi. Ta suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Đó là chuyện tốt.”
Từ trước đến nay, Thánh thượng đều giao việc cho Thái tử, rồi Thái tử mới phân xuống cho Tiêu Sách.
Dù y có hoàn thành xuất sắc đến đâu, công lao cuối cùng vẫn thuộc về Thái tử, còn y chỉ được tính là người hỗ trợ.
Ta uống cạn ly nước, đưa trả y: “Bao giờ lên đường?”
“Sáng sớm mai.”
Tiêu Sách nhận lấy ly nước, nhưng không rời đi. Y nhìn ta, chậm rãi nói: “Trước khi đi, ta muốn gặp nàng thêm một lần.”
Chuyến này… ít thì nửa năm.
Ta đè nén nỗi lưu luyến đang len lỏi trong lòng, rút từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho y: “Thứ ngài cần.”
Y khựng lại trong thoáng chốc, rõ ràng không ngờ ta thật sự lấy được.
Phong thư vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay ta, y nhìn chằm chằm vào lớp niêm phong vẫn còn nguyên, ánh mắt trở nên phức tạp.
“Đợi ta quay về.”
Ta mấp máy môi, có mấy lời đã dâng lên đến miệng, nhưng cuối cùng chỉ nuốt trở vào.
Chỉ thốt ra bốn chữ: “Lên đường bình an.”
16
Ba tháng sau, tin tức truyền đến từ Giang Châu.
Tên đường hồi kinh, Tiêu Sách bất ngờ gặp lũ quét, tung tích không rõ.
Nửa tháng sau, ta nhận được một bức mật thư từ Tiêu Diệp, hắn mời ta đến Minh Hương Lâu thưởng trà, trong thư còn úp mở rằng hắn có tin tức về Tiêu Sách.
Xem xong thư, ta trầm ngâm hồi lâu.
Tiêu Diệp bề ngoài có vẻ ôn hoà vô hại, thực chất lòng dạ sâu không đáy.
Từ sau buổi thu săn ở núi Cổ Đồng, ta đã luôn cố gắng tránh né tiếp xúc với hắn.
Lần này hắn chủ động hẹn gặp, lại còn đặc biệt nhấn mạnh muốn ta đi một mình.
Nhưng hiện tại, Tiêu Sách bặt vô âm tín, người ta phái đi Giang Châu cũng không tìm được bất kỳ tung tích nào của y.
Do dự hồi lâu, ta quyết định đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=10]
Biết đâu thật sự có thể moi được điều gì đó từ miệng Tiêu Diệp.
Để tránh bị chú ý, ta mang mạng che mặt, ăn mặc giản dị, thuê một chiếc xe ngựa ngoài phủ, lặng lẽ đến Minh Hương Lâu.
Hôm nay Minh Hương Lâu không tiếp khách, vắng vẻ đến kỳ lạ. Ta theo thị vệ thân tín của Tiêu Diệp lên lầu.
Đến lầu các ngắm cảnh, liền thấy Tiêu Diệp đứng một mình đối diện mặt sông, tay chắp sau lưng.
“Thần nữ tham kiến Thái tử.”
Hắn không quay đầu, giọng nói bình thản vô cùng: “Ngươi thật sự vì Tiêu Sách mà một mình đến gặp cô?”
“Thái tử nhân hậu, tất sẽ không làm khó thần nữ.”
Hắn xoay người bước tới, đột ngột vươn tay bóp lấy cổ ta.
“Tống Thanh Vũ, đêm ấy cô đáng lẽ không nên để ngươi sống.”
“Ngươi đúng là có chút gan dạ, dám giở trò dưới mí mắt của cô.”
Ngón tay hắn siết chặt hơn, buộc ta phải ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi biết không, cô đã đích thân đến Ô Thành. Xuân nương và ngươi giống nhau lắm, chỉ khác duy nhất ở đôi mắt này.”
“Đôi mắt của ngươi nhìn gần thật sự khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Tiếc là…”
Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ tiếc nuối: “Trên đời này không ai xứng với đôi mắt ấy, ngay cả Tống Thanh Uyển cũng không.”
Ta bắt đầu khó thở, cảm giác như hắn có thể bẻ gãy cổ ta bất cứ lúc nào.
“Tống Thanh Vũ, nếu ngươi giao ra bức thư đó ra, ngươi còn có cơ hội sống.”
Ta há miệng hít lấy từng ngụm không khí, như cá mắc cạn.
Đầu óc choáng váng, hốc mắt nóng rát, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống má.
Ánh mắt hắn bỗng khựng lại, bàn tay đang siết cổ ta hơi nới lỏng.
Ta lập tức thừa cơ, gỡ tay hắn ra, lùi nhanh hai bước kéo giãn khoảng cách.
Hắn buông tay, cúi đầu cười nhạt: “Đôi mắt của ngươi quả thật mê hoặc, suýt chút nữa đã khiến cô động lòng rồi.”
Ta ho dữ dội, từng cơn đau thắt đến tận phổi.
Hắn tiến lên một bước, ta lại lùi một bước, mãi cho đến khi bị hắn ép sát vào tường.
Hắn nhắm mắt, cúi sát bên tai ta, hơi thở ấm nóng lướt qua da thịt: “Ngươi còn một cơ hội cuối, bức thư ở đâu?”
“Thần nữ không biết… Ưm!”
Một cơn đau buốt đột ngột xuyên qua bụng.
Ta cúi đầu nhìn, là một con dao găm.
Máu đỏ tươi lập tức thấm đẫm vạt áo, từng giọt từng giọt rơi theo lưỡi dao.
Mu bàn tay hắn nổi gân xanh, rõ ràng đã dùng toàn lực.
Tàn nhẫn thật.
Thái tử rút dao ra, tiện tay ném xuống đất, rồi bước đến bên lan can, không thèm nhìn ta lấy một cái.
Tựa như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Tứ chi ta mềm nhũn, trượt xuống theo bức tường, cơn đau nơi bụng lan ra dữ dội.
Chóng mặt quá…
Mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ.
Ta… sắp chết rồi, phải không?
Cố gắng há miệng, nhưng không thể thốt ra lấy một lời.
Chẳng bao lâu sau, có hai bóng người xuất hiện bên cạnh, họ nâng ta lên.
Ra tay mạnh quá… tay ta như sắp bị bẻ gãy.
Có lẽ trong mắt bọn họ, ta đã là một người chết rồi.
Nhị ca ta nói không sai, kinh thành này chẳng tốt đẹp gì cả.
Dưới bóng quyền lực, tất cả đều là con sâu cái kiến, mạng ta chẳng khác gì cỏ rác.
Ta nhớ phụ thân, nhớ đại ca.
Lúc họ ra đi, ta còn chưa cao đến ngực đại ca.
Đại ca từng nói, chờ chiến sự yên ổn, huynh ấy sẽ lập tức về kinh, còn hứa chọn cho ta một con ngựa nhỏ thật đẹp.
Thế mà ta đợi ở Ô Thành suốt tám năm, vẫn chẳng thấy đại ca trở về đón.
Khi ấy, Thánh thượng đã bắt đầu kiêng kị Tống gia ta rồi.
Phụ thân chắc hẳn cũng biết họ sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Ta muốn đi tìm mẫu thân.
Bà mất lúc ta mới bốn tuổi, không biết bà còn nhận ra ta không.
Ta đã quên khuôn mặt bà rồi, chỉ nhớ lòng bàn tay bà rất ấm và nụ cười thì rất dịu dàng.
Nhị ca, Xuân nương, A Dao, Đào Chi… từng gương mặt hiện ra trước mắt ta.
Bóng hình cuối cùng còn sót lại… lại là Tiêu Sách.
Tiêu Sách… có lẽ ta… đợi không nổi ngài nữa rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận