Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CUNG TRĂNG

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:36:27
20
Ta mở một tửu quán ở Nam Cương, buôn bán phát đạt.
Mọi chuyện ở kinh thành dần trở nên xa vời. Ta chỉ có thể thông qua vài lời vụn vặt từ miệng khách mà nghe được chút tin tức.
Hoàng thượng bệnh nặng không dậy nổi, Tiêu Sách và Nhị hoàng tử bước vào trận chiến cuối cùng sinh tử.
"Ngục tối ấy ai mà chịu nổi? Ta thấy Tam hoàng tử phen này..." Có khách lắc đầu: "Là thua rồi."
"Phải đấy, không chết cũng bị lột ba lớp da!"
Lại thêm một năm trôi qua, có tin truyền từ kinh thành. Hoàng thượng băng hà, Tiêu Sách đăng cơ.
Tiêu Vị tạo phản, bị chém ngay giữa điện.
Phụ thân ta được khôi phục binh quyền, trấn thủ biên cương. Tống gia được phục hồi, đại ca ta thống lĩnh cấm quân.
Sau khi hồi kinh, ta nằm liền ba ngày trong phủ.
Đến ngày thứ tư, Hoàng công công đến đón ta vào cung.
"Lâu rồi không gặp, Hoàng công công."
Ông ta cười đến nỗi mắt híp thành một đường: "Hoàng thượng đợi cô nương đã lâu rồi."
Hoàng cung vẫn không khác gì so với ký ức. Uy nghi, trang nghiêm và tráng lệ.
Cung nữ dẫn ta đến tẩm cung của Tiêu Sách.
Vừa bước chân vào, cung nữ liền khép cửa lại, đứng đợi bên ngoài.
Tiêu Sách đứng trước mặt ta.
Ta đặt hộp thuốc xuống, lấy ra một bình sứ nhỏ.
"Đây là thuốc giải huyền thảo ta tự điều chế."
Y không nói gì, bắt đầu cởi áo.
Ta mở nắp bình, đổ thuốc bột lên khăn lụa, rồi tiến đến kiểm tra vết thương của y.
Vết thương vẫn chưa kết vảy, chỉ có một lớp màng mỏng trong suốt phủ lên.
"Ta phải gỡ lớp màng này ra, ngươi chịu đau một chút, sẽ nhanh thôi."
Việc này ngoài ta ra, e là không ai dám làm.
Bôi thuốc xong, ta băng vết thương lại, rồi đặt phần thuốc còn lại lên bàn.
"Từ nay để ngự y thay thuốc ba ngày một lần, chưa đến một tháng là sẽ khỏi."
Nói xong, ta khom người hành lễ.
"Thần nữ cáo lui."
"Thanh Vũ." Tiêu Sách cất tiếng gọi ta: "Những gì ta hứa với nàng, ta đều đã làm được."
"Ta biết." Ta ngẩng đầu nhìn y: "Vì thế hôm nay, ta cũng trả xong món nợ này."
Tiêu Sách cười khổ: "Chỉ một câu của nàng đã có thể đẩy ta vào tuyệt cảnh."
Ra khỏi hoàng cung, ta đi thăm Tống Thanh Uyển.
Đẩy cửa phòng nàng ta ra, mùi thuốc xộc vào mặt.
Ta ngồi xuống cạnh giường nàng ta.
Khuôn mặt đầy mụn nhọt mưng mủ của nàng ta thoáng nhìn ta một cái, rồi lại chìm vào lặng im chết chóc.
"Cuối cùng vẫn là ngươi thắng."
Ta không đáp lời Tống Thanh Uyển.
"Có hai chuyện ta vẫn không hiểu, hôm nay đành hỏi ngươi cho rõ."
Thấy nàng ta im lặng, ta tiếp tục.
"Năm tám tuổi, thầy thuốc chữa bệnh cho ta thật ra luôn ở trong phủ ngươi, đúng không?"
Nên bao năm qua mới như bốc hơi khỏi nhân gian, tra không ra chút tung tích nào.
Tống Thanh Uyển liếc ta, gương mặt lại hiện lên chút sinh khí.
"Hắn đã chết rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=14]

Dù đã làm gì, cũng không còn chứng cứ."
Ta lắc đầu.
"Còn chứng cứ hay không cũng chẳng quan trọng nữa, dù sao phụ thân ngươi cũng chết rồi."
"Ngươi nói gì?!"
Tống Thanh Uyển muốn bật dậy, nhưng lại ngã lăn từ giường xuống.
Ta khẽ thở dài. "Ngươi thật sự yêu Tiêu Sách, đúng không?"
Nàng ta sững người, nụ cười còn vương nơi khóe miệng.
Tống Thanh Uyển dùng thân quyến rũ, phá hủy hôn ước giữa ta và Tiêu Dạ, lại chẳng hay biết mình sớm đã là con cờ trong tay phụ thân nàng ta.
Mọi chuyện ta còn nghĩ ra được, huống chi là Tiêu Sách?
Trở lại tiểu viện, Đào Chi đã thu dọn xong hành lý.
Ta và nàng lại chuẩn bị rời khỏi kinh thành.
Lần này Đào Chi nói muốn đến Bắc Cảnh xem thử.
Ngày rời thành, đại ca tới tiễn ta.
"Đến Bắc Cảnh, tiện thể thăm phụ thân luôn."
Nửa tháng trước, Hoàng đế bất ngờ ban hôn cho ta và Thái tử khiến triều đình xôn xao.
"Đây." Đại ca lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho ta: "Là người trong cung nhờ ta chuyển."
Ta nhìn thoáng qua, nhưng không nhận lấy.
"Đại ca, ta đều biết cả rồi." Ta khẽ thở dài: "Ngài ấy chèn ép Tống gia, thật ra là một cách bảo vệ Tống gia."
"Dưới tranh đấu quyền lực, Tống gia ta chẳng khác nào cái đinh trong mắt."
"Nộp binh quyền, lưu đày Nam Cương mới có thể tránh xa thị phi, bảo toàn gia tộc."
Những điều này ta đã nghĩ thông suốt từ khi đặt chân đến Nam Cương.
Tiêu Sách từng hứa với ta, nếu đến đường cùng, y sẽ không tiếc mọi giá để bảo vệ Tống gia của ta được bình yên đời đời.
Y đã làm được.
Đại ca nghe vậy, cũng không nói gì thêm.
Lúc chia tay, huynh ấy nhét phong thư vào tay ta.
"Bảo trọng."
Nói xong liền không quay đầu lại, giục ngựa nhanh chóng quay vào thành.
Ta lờ mờ cảm thấy, trên tường thành có một bóng hình quen thuộc.
Ngồi lại xe ngựa, ta mở phong thư ra. Không ngờ trong thư chỉ có hai chữ.
"Đợi nàng."
Đào Chi ghé sát lại. "Tiểu thư, chúng ta có quay lại kinh thành nữa không?"
Ta nhét thư lại vào phong bì. "Tính sau. Trước hết, đi ngắm tuyết."
"Được ạ. Nghe nói tuyết ở Bắc Cảnh, trắng xóa ngàn dặm, hùng vĩ lắm."
"Ngắm tuyết xong ta muốn tới Ngô Thành, ta thèm bánh nướng Trương gia rồi."
"Tiểu thư, nô tì còn muốn đi nhiều nơi nữa cơ."
"Được, tất cả đều đi."
Ta không nhịn được quay đầu nhìn lại một lần về phía cổng thành.
Lần này rời đi, có lẽ sẽ không còn ngày trở về.
[Toàn Văn Hoàn]

Bình Luận

0 Thảo luận