12
Tống Thanh Uyển thay y phục xong, bước lên đài đứng song song với ta.
Nàng ta khẽ gật đầu ra hiệu cho nhạc công.
Ngay sau đó, khúc Cung Trăng vang lên trong không trung.
Tống Thanh Uyển vừa nhấc chân, đã bị Công chúa Văn Dương ngắt lời: “Lại là Cung Trăng, có ý gì đây?”
Nói rồi nàng quay đầu nhìn Giang Văn: “Nghe danh Nhị công tử Giang gia tinh thông cầm nghệ, không biết hôm nay có thể vì mọi người mà khảy một khúc góp vui chăng?”
Giang Văn đứng dậy, ra hiệu cho tiểu đồng bên cạnh mang cổ cầm lên bàn trên đài.
Y tùy ý gảy thử vài tiếng, âm thanh như tơ, lan ra khắp mặt hồ.
Ta giơ tay cài lại đóa hoa bên tóc, đợi âm đầu tiên vang lên từ tay y.
Khúc cầm của y uyển chuyển du dương, lúc thì tựa giọt sương mai rơi trong khe núi, lúc lại như mưa gõ lên tàu chuối trong đêm.
Y phục ta tung bay, từng bước từng vòng đều khớp chính xác với tiết tấu trong khúc nhạc.
Bỗng nhiên, khúc nhạc đột ngột chuyển hướng, như tiếng binh mã vang rền, xé tan mây mù vạn dặm.
Hừ.
Muốn khiêu chiến ta sao?
Ở Ổ Thành, mỗi khi ban đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ, bên bờ sông Mộc La thường có tài tử dùng âm nhạc để kết bạn hồng nhan.
Khúc nhạc thường ngẫu hứng mà thành, phóng khoáng không kiềm chế, đòi hỏi kỹ thuật vũ đạo cực cao.
Tháng Tư năm nay, một khúc sáo réo rắt đột ngột ngân lên giữa mặt sông.
Túy Hoa Lâu phá lệ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=7]
không một ai đáp lại được.
Khi ấy, ta chợt nổi hứng, mượn men say, trên thuyền tức khắc múa một đoạn ứng đối.
Từ đó, mới có danh xưng “Thiềm Cung”.
Trong mắt ta, Tống Thanh Uyển căn bản không xứng là đối thủ.
Vốn chỉ định ứng phó qua loa, ba phần thực lực đã đủ để lấn át nàng ta.
Nhưng Giang Văn này, thay đổi tiết tấu đến chóng mặt, rõ ràng là nhằm vào Túy Hoa Lâu mà đến.
Nếu ta lúc này lùi bước, chẳng khác nào tự tay đánh vỡ bảng hiệu của Túy Hoa Lâu trước mắt mọi người sao?
Nghĩ vậy, ta thu lại sự hời hợt, hoàn toàn hòa mình vào khúc nhạc.
Đột nhiên, khúc cầm như măng non nhú khỏi đất trong ngày xuân, không ngừng vươn lên.
Vũ điệu của ta cũng theo đó mà chuyển mình, từ hùng tráng của sa mạc chuyển sang sự mềm mại linh động của vùng Giang Nam.
Trong mắt ta, vũ đạo không phân cao thấp, quý tiện.
Cũng như tuyết đang rơi lúc này, bay lượn tự do, khí cốt tự thành.
Khúc nhạc dần đi đến hồi kết, tựa một tòa cô thành, bi ai trầm lặng, còn ta hóa thân thành một mỹ nhân độc lập giữa thế gian, đứng trên tường thành, trầm ngâm ngoái nhìn.
Một khúc kết thúc, vạn vật lặng như tờ, thời gian như ngưng đọng.
Chúng nhân như hóa đá, đồng loạt nhìn về phía ta, miệng hơi hé, trong mắt đầy kinh ngạc.
Giang Văn từ từ đứng dậy, để gió cuốn lấy y bào, hồi lâu không nói.
Ta vuốt những lọn tóc rơi trước trán ra sau tai, khom người hành lễ với mọi người.
Đang định lui xuống, một tiếng “khoan đã” đánh tan bầu không khí tĩnh lặng.
Thái tử nâng tay, đích thân rót một chén rượu: “Vũ kỹ của Xuân nương tử nhẹ nhàng phiêu dật, như kinh hồng thoáng qua. Chén rượu này, ban cho nàng.”
Dứt lời, hắn ra hiệu cho thị nữ bên cạnh dâng chén rượu đến tay ta.
Ta đón lấy, cúi đầu hành lễ: “Tạ ơn điện hạ.”
Nói rồi, ta một hơi uống cạn. “Xuân nương tử...” Thái tử nheo mắt: “Nàng khiến cô có cảm giác như đã từng gặp qua... Nhất là đôi mắt này...”
Ta vội cúi đầu: “Nô ở Ổ Thành đã lâu, chưa từng diện kiến nhân vật tôn quý như điện hạ.”
“Ổ Thành sao...”
Ánh mắt Thái tử trở nên sâu xa khó đoán: “Vũ nghệ của Xuân nương tử tuyệt diệu, cô đơn vẫn chưa thấy đã đời, không biết đêm nay có thể múa thêm một khúc vì cô đơn chăng?”
Ta còn chưa kịp mở miệng từ chối, thì từ xa vang lên một tràng cười sang sảng.
“Thần đệ cũng muốn xem thử, người nào mà được hoàng huynh khen ngợi đến vậy!”
Ta nhìn theo tiếng cười, là Tiêu Sách.
Những ngày qua, y vẫn luôn đóng cửa không tiếp khách, cũng không hé răng nhắc đến thương thế của mình.
Sự kín tiếng ấy không dập tắt được lời đồn, ngược lại càng khiến ánh mắt của thiên hạ đổ dồn về phía Đông cung.
Hiện giờ, quan hệ giữa phủ Sách vương và Đông cung hết sức vi diệu.
Ngay lúc này, y lại đột ngột xuất hiện?
“Là thần đệ đến trễ.”
Vị trí của Tiêu Sách nằm cạnh Thái tử, hai người nâng chén từ xa, biểu hiện bề ngoài huynh hữu đệ cung, hòa khí một mảnh.
Tiêu Sách đặt chén xuống, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú nhìn về phía ta: “Nghe danh Xuân nương tử đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên khí chất như lan.”
Thái tử vừa nghe, khóe môi nhếch lên: “Nếu thần đệ thích, đêm nay đưa về cũng được.”
Ta âm thầm cau mày, đây là trò gì?
Với tính cách của Tiêu Diệp, trong từ điển của hắn tuyệt đối không có hai chữ “nhường nhịn”.
“Thần đệ xin đa tạ hoàng huynh.”
Câu này lại là trò gì nữa? Tiêu Sách vậy mà chẳng hề từ chối?
Thái tử dường như cũng không ngờ y lại dễ dàng nhận lời như vậy, nụ cười ủa hắn khựng lại hai giây, rồi lập tức tan ra.
“Thần đệ đã lặn lội gió tuyết đến đây, vậy đêm nay cứ nghỉ lại phủ Thừa tướng đi.”
Không đợi Tiêu Sách lên tiếng, Thái tử đã phân phó người quản sự phủ Thừa tướng chuẩn bị chỗ nghỉ.
Công chúa Văn Dương đứng dậy: “Bản cung có hơi mỏi, xin phép hồi cung trước.”
Thị nữ đưa tay sưởi ấm bằng lò nhỏ, nàng khẽ liếc qua ta, trong mắt ánh lên vài phần hả hê: “Hôm nay quả thật nhảy múa đã đời.”
Ta như choàng tỉnh khỏi mộng, bất giác nhìn về phía Tống Thanh Uyển.
Trống trơn.
Nàng ta biến mất rồi?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận