19
Sau ba ngày cho người dò xét, xác nhận trên núi không có điều gì bất thường, Tiêu Diệp mới lên đường.
Từ xa nhìn lại, Tống Đình Chương như người còn sống, quay lưng về phía cửa, cúi đầu tựa vào bàn trà.
Tiêu Diệp bước vào trong phòng, còn chưa kịp tới gần thi thể thì một mũi tên sắc bén xuyên qua cửa sổ, bắn trúng bình sứ.
Một mùi hương nồng nặc lập tức lan khắp gian phòng.
Tiêu Diệp thấy tình hình không ổn, định rút lui, nào ngờ giây sau, mọi người lần lượt ngã xuống.
Để tránh bị phát hiện, trên núi chỉ còn lại một mình ta ẩn nấp.
Lúc này trong sân đã rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Ta ném cung tên, rút dao găm ra, tiến về phía cổng viện, chuẩn bị cho nhát dao kết liễu.
Ngay khi ta tiến sát đến bên Tiêu Diệp, chuẩn bị đâm dao vào ngực hắn, hắn bỗng mở choàng mắt, vươn tay nắm lấy lưỡi dao.
Máu lập tức trào ra từ kẽ ngón tay, nhỏ xuống từng giọt.
Tiêu Diệp... vẫn còn sức phản kháng!?
Ta lập tức xoáy mạnh dao, gân xanh trên trán hắn nổi lên, ánh mắt đầy hung tợn như muốn lột sống ta.
Con dao càng lúc càng sâu, mũi dao đã đâm vào ngực hắn.
Ta nghiến răng: “Tiêu Diệp, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Nghe giọng ta, hắn thoáng ngẩn người: “Ngươi…”
Chưa kịp nói xong, con dao đã cắm trọn vào ngực hắn.
Ta rút dao ra thật mạnh, đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn.
“Nhát dao này, trả lại cho ngươi.”
Vì bị thương nặng, ta phải ở lại Cẩm Châu dưỡng thương nửa năm mới có thể quay lại kinh thành.
Ngày ta trở về, người đến đón lại là một đạo thánh chỉ.
Phụ thân ta bị nghi ngờ thông đồng với địch, toàn bộ Tống gia bị bắt giam.
Người dâng chứng cứ chính là Tiêu Sách.
Ngồi trong ngục, ta mới hay nửa năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tiêu Sách sau khi hồi kinh đã dâng mật thư của Khương Quý phi lên Hoàng thượng.
Hoàng thượng đau đớn không thôi, lập tức đưa Hoàng hậu – người từng bức tử Quý phi – vào lãnh cung.
Sau đó, từ Cẩm Châu truyền về tin Thái tử mất tích, Hoàng hậu phát điên trong lãnh cung, nhảy giếng tự vẫn.
Giờ đây kinh thành phong vân biến ảo, Tiêu Sách và Nhị hoàng tử Tiêu Vị xé toạc vẻ ngoài huynh đệ hòa thuận, tranh đấu sống còn.
Lúc này, Tiêu Sách ngồi đối diện ta, ánh mắt không rơi lên người ta.
“Tống Quốc Công đã giao binh quyền, rất nhanh thôi nàng sẽ được đoàn tụ với người nhà.”
Ta cười lạnh: “Vậy ta có phải nên cảm tạ ngài?”
Giờ đây, Tống gia ta đã bị tịch thu toàn bộ gia sản, ba ngày sau sẽ bị lưu đày Nam Cương.
Y trầm mặc hồi lâu, ánh mắt rơi vào bụng ta: “Còn đau không?”
Ta cứng người, giọng run rẩy: “Tiêu Sách, nếu ta trở lại kinh thành, nhất định sẽ tự tay giết ngài.”
Tiêu Sách đứng dậy, đi đến trước cửa ngục, dừng lại, không quay đầu: “Được, ta đợi nàng.”
Ngón tay siết chặt đến khi lòng bàn tay đau buốt, ta mới tỉnh táo lại.
A Dao nhờ người mang đến cho ta một bộ y phục sạch sẽ cùng một hộp trang sức son phấn – đều là bảo vật vô giá.
Lần này rời kinh, có lẽ sẽ không còn ngày trở lại.
Nàng dùng cách này tiễn ta, mong ta có thể rời đi với phong thái đoan trang, mang theo tôn nghiêm.
Ngày bị lưu đày, ta thay bộ váy gấm khói ấm vàng nhạt, vẽ lông mày tô môi, trên trán điểm hoa điền nhạt phấn hồng.
Ta đã biết cách khiến bản thân chìm vào đám đông mà không chút nổi bật, đương nhiên cũng biết làm thế nào để dung nhan mình rực rỡ nhất.
Cửa ngục mở ra, ta thẳng lưng bước đi, mỗi bước đều toát lên vẻ tao nhã, phong thái đoan trang.
Trưởng nữ đích tôn của phủ Trấn Quốc Công, lẽ ra phải là như thế.
Tống gia ta đã bảo vệ đất nước trăm năm.
Phụ thân ta trong lúc chưa có đủ chứng cứ đã tự nguyện giao ra binh quyền, khiến Hoàng thượng cảm động.
Vì vậy đặc biệt chuẩn bị xe ngựa cho nữ quyến, hộ vệ theo cùng cũng không làm khó dễ gì.
Trên đường xuất thành, xe ngựa của ta bị vây kín.
Ta vén rèm lên, mọi người xúm lại, chen chúc bên xe ngựa.
“Tống đại cô nương, dọc đường khổ cực, cô phải tự chăm sóc mình thật tốt nhé.”
“Tống tỷ tỷ, tỷ xinh quá, giống tiên nữ vậy!”
“Đừng chen nữa, ta có mang theo trái cây nhà làm, tỷ mang theo mà ăn trên đường!”
Ta thoáng sửng sốt: “Mọi người…”
Thấy ta đáp lại, mọi người lập tức xúm đến.
“Quê ta ba năm trước gặp thiên tai, nhờ trạm cứu tế mà ngài dựng dọc đường, ta mới sống sót đến được kinh thành.”
“Tỷ tỷ, nữ tiên sinh ở trường học của chúng ta nói, những năm qua tỷ âm thầm trợ giúp rất nhiều người!”
“Đúng đúng! Tỷ tỷ ở phòng bên cạnh tôi bảo, nhờ tỷ mà nữ nhi chúng ta mới có sách để học!”
“Giờ ta mở được xưởng nhuộm, có thể tự nuôi sống bản thân rồi!”
“Ta học được cách tính sổ sách, giờ là quản lý của một tửu lâu!”
...
Thị vệ tiến lên, tạo thành hàng rào ngăn cách xe ngựa và đám người.
Trước khi bị đẩy ra xa, có người nhét một tấm bùa bình an vào tay ta.
“Tống đại cô nương, sẽ có một ngày Tống Quốc Công rửa sạch oan khuất, chúng ta chờ ngài về kinh!”
“Đi đường cẩn thận!”
Xe ngựa lại lăn bánh, ta buông rèm, nhìn tấm bùa bình an trong tay.
“Đào Chi, thì ra yêu một người có thể chẳng liên quan đến dung mạo.”
Lúc xe ngựa ra khỏi cửa thành, một khúc sáo vang lên, xé tan ánh hoàng hôn… là khúc Sấm Cung.
Là Giang Văn, y đến tiễn ta.
Hôm yến thọ ở phủ Thừa tướng, chúng ta đã nhận ra nhau.
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng quay đầu nhìn lại cổng thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=13]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận