Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CUNG TRĂNG

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:34:34
2
Trên đường trở về phủ, ta nghiêng người tựa vào giường ấm, khép mắt dưỡng thần.
Trong đầu rối như tơ vò, nhất thời không sao xâu chuỗi được mọi manh mối.
Rõ ràng mục tiêu của Tống Thanh Uyển là Tiêu Diệp, điệu múa đêm nay cũng dành riêng cho hắn.
Điều khiến ta khó hiểu là nàng ta chọn Tiêu Diệp do toan tính cá nhân, hay có bàn tay sắp đặt của tổ mẫu phía sau?
Nghĩ tới đây, ta mở mắt, cất giọng hỏi: "Đào Chi, hôm nay nhị ca ta có tin gì không?"
"Thưa có." Đào Chi đáp, rồi lấy từ bên hông ra một mảnh giấy nhỏ. "Nhị công tử nhắn rằng ba ngày nữa sẽ hồi kinh."
Ta đón lấy tờ giấy, lướt qua một lượt, sau đó lại đưa cho Đào Chi giữ.
"Hai ngày tới, ngươi kiểm tra kỹ tất cả những gì ta đã dùng kể từ khi hồi kinh, nhất là thuốc."
Nói xong, ta gối đầu lên cánh tay, khép mắt giả vờ ngủ.
Hôm sau, nhờ điệu múa Nguyệt Quế, Tống Thanh Uyển danh chấn kinh thành, người ta còn ví nàng như tiên nữ Quảng Hàn giáng thế.
"Nàng ta không chỉ ăn cắp điệu múa của tiểu thư, mà còn chiếm luôn cả thanh danh tốt đẹp của người nữa!"
Đào Chi giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. "Ba năm trước, nàng ta viết thư xin tiểu thư quyên góp làm từ thiện, ai ngờ đến một đồng cũng không bỏ ra!"
Giọng nàng mỗi lúc một cao hơn. "Nàng ta dùng hai trăm lượng bạc do tiểu thư quyên góp để mở quán cháo ở ngoại thành, bây giờ lại được ca tụng là hiền đức!"
Ta nhẹ nhàng ngắt lời: "Chuyện ta dặn dò điều tra, có manh mối chưa?"
Đào Chi lập tức lấy lại bình tĩnh, hạ giọng thì thầm bên tai ta.
"Tiểu thư đoán không sai, đúng là trong thuốc có vấn đề."
Ta buông bút trong tay, thầm cảm thán trong lòng. Nhị phòng quả nhiên không dễ đối phó.
Thấy ta im lặng, Đào Chi dè dặt hỏi: "Vậy thuốc ấy… còn uống nữa không ạ?"
"Âm thầm đổ đi, chớ để người khác nghi ngờ. Bên ngoài thì cứ nói phong chẩn của ta vẫn chưa khỏi hẳn."
Năm ta tám tuổi, phụ thân vừa ra biên ải, ta đột nhiên phát ban đỏ khắp người.
Hồi đó còn nhỏ, chưa nghĩ sâu xa.
Giờ nhớ lại, tám phần là có người giở trò.
Ta đưa bức thư đã viết sẵn cho Đào Chi, dặn dò: "Gửi về Ô Thành."
Sau hai ngày, nhị ca ta, Tống Thanh Hà, cuối cùng cũng trở về phủ. Tận đến đêm khuya, huynh ấy mới bước chân vào cửa phủ Quốc Công.
Thân đầy bụi đường, chưa kịp thay y phục, huynh ấy đã vội vã tới thẳng viện của ta.
Đẩy cửa ra, bắt gặp ta và Đào Chi mỗi người đang cầm một bắp ngô nướng trong sân.
Ta vẫy tay gọi: "Nhị ca, tới nướng cùng đi!"
Huynh ấy bước tới, nhận bắp ngô từ tay Đào Chi, thản nhiên ngồi bệt xuống đất.
Nhờ ánh lửa bập bùng, ánh mắt huynh ấy chăm chú dừng trên gương mặt ta, nhìn kỹ mấy lần.
"Phát ban trên mặt muội đã lặn hết rồi à?"
Ta gật đầu.
"Đã khỏi hẳn rồi."
Giọng huynh ấy chậm lại vài phần.
"Hôn sự của muội e là có biến rồi."
Vừa trở bắp ngô trong tay, huynh ấy thong thả nói tiếp.
"Thái tử hiện đang quỳ ngoài điện, nhất quyết đòi từ hôn."
Ta bẻ một hạt ngô, bỏ vào miệng nếm thử, đã chín rồi.
Đưa bắp ngô lên miệng, ta thổi nhẹ mấy cái, định cắn tiếp thì bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của huynh ấy đang nhìn mình.
"Muội vẫn nên tiếp tục hóa trang đi, muội muội à."
Thấy ta hơi cau mày, huynh ấy cười nói thêm.
"Muội mang dung mạo khuynh quốc như vậy mà lại đang cắn bắp ngô, thật không hợp chút nào…"
Ta liếc huynh ấy một cái, há miệng cắn luôn một miếng lớn, ai ngờ bị bỏng đến mức phải nhe răng trợn mắt.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=2]


3
Tin Thái tử quỳ ba ngày ba đêm ngoài điện, thề sống thề chết đòi từ hôn với ta nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Phố phường lại một phen náo nhiệt.
Người ta đồn rằng ta dung mạo xấu xí, ở Ô Thành chưa từng lộ diện, chắc hẳn vì không dám gặp người.
Lại nói ta hành vi vô lễ, trong cung yến vì ghen tức nhan sắc của Tống Thanh Uyển mà suýt nữa động thủ với nàng ta.
Còn bảo Thái tử si tình Tống Thanh Uyển, hai người là trời sinh một đôi, còn ta chỉ là kẻ nhảy nhót làm trò chen chân giữa họ.
Vừa dùng xong bữa sớm, trong cung liền truyền chỉ, Hoàng hậu gấp rút triệu ta nhập cung.
Ta thay y phục, đội khăn che mặt rồi lên xe ngựa vào cung.
Trong lúc ta chờ truyền báo, bên trong đại điện lại truyền ra một hồi tranh cãi.
“Phụ hoàng! Nói không chừng gương mặt Tống Thanh Vũ đầy mụn mủ, mới không dám để người khác nhìn thấy!”
Hoàng đế quát lớn: “Nghịch tử! Lời đồn cũng dám tin ư?!”
...
Thuốc ta uống mấy ngày trước, ban đầu sẽ gây phát ban.
Nếu tiếp tục dùng suốt nửa năm, e rằng gương mặt thật sự sẽ giống như lời Thái tử nói… mụn mủ khắp nơi.
Đường muội ta vì muốn làm Thái tử phi mà còn giữ lại một nước cờ hiểm độc.
Dù hôm nay không thể từ hôn, nửa năm sau thuốc phát tác, cuộc hôn sự này cũng khó mà giữ được.
Hoàng đế chưa lên tiếng, Thái tử liền hạ giọng, lời lẽ mang theo vài phần tha thiết: “Chỉ có Uyển Uyển là người xứng làm Thái tử phi trong lòng bách tính.”
“Về nhan sắc, nàng ấy là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Về phẩm hạnh, chuyện nàng ban cháo cứu dân đã lan truyền khắp phố phường. Về tài nghệ, cả thiên hạ mấy ai múa được điệu Nguyệt Quế?”
Nói đến đây, dường như hắn đã hạ quyết tâm rất lớn: “Nếu phụ hoàng không đồng ý, nhi thần xin quỳ tại đây mãi không đứng dậy!”
Hoàng đế giận dữ quát lớn: “Nếu còn muốn quỳ thì ra ngoài mà quỳ tiếp!”
Đúng lúc ấy, Hoàng hậu bước ra từ trong điện, ta lập tức cúi người hành lễ.
“Con ta là Thái tử, thân thể quý giá như vàng, nếu xảy ra chuyện gì, bản cung chỉ hỏi tội một mình ngươi!”
Trong lòng ta cười nhạt, rõ ràng là hắn muốn từ hôn, sao lại đến đổ lên đầu ta?
Ngoài mặt vẫn cung kính, ta dịu giọng đáp: “Thần nữ biết lỗi.”
Thấy ta ngoan ngoãn, Hoàng hậu thu lại vài phần sắc mặt, chậm rãi nói: “Ngươi chủ động cầu xin Hoàng thượng từ hôn, bản cung sẽ không truy cứu.”
Nói xong liền ra hiệu bảo ta đi theo vào điện.
Nếu ta tự mình xin từ hôn, thì chính là người đầu tiên dám kháng chỉ từ hôn trong lịch sử khai quốc.
Thử hỏi một cái đầu của ta đủ chém mấy lần?
Nếu không chủ động từ hôn, Hoàng hậu tất nhiên sẽ không buông tha.
Ta cẩn thận theo sát sau lưng Hoàng hậu bước vào đại điện, trong lòng đang cân nhắc đường lui thì vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Tống Thanh Uyển.
Thì ra… nàng ta cũng có mặt.
Lúc này nàng ta lệ vương trên má, nhưng dung nhan vẫn điểm phấn tô son, lại càng khiến người thương xót.
Vừa thấy ta bước vào, nàng ta liền chủ động bước tới trước:
“Tỷ tỷ, muội và Thái tử thật lòng yêu nhau, cầu xin tỷ thành toàn cho chúng muội!”
Thành toàn?
Nếu được, ta thật muốn một đao tiễn cả hai xuống hoàng tuyền, cho họ làm cặp phu thê ma ân ái dưới âm ti.
Ta lùi về sau hai bước, cung kính quỳ lạy trước Hoàng đế theo đúng lễ nghi, sau đó chậm rãi bước đến một bên đại điện, giữ khoảng cách với hai người họ.
Thấy ta không trả lời, Tống Thanh Uyển liền định quỳ xuống.
Thái tử vội ôm lấy nàng ta, ánh mắt nhìn nàng đầy thương tiếc, như thể hai người là đôi uyên ương bạc mệnh, còn ta chính là kẻ phá hoại tình duyên.
Thấy ta mặt không đổi sắc, Tiêu Diệp nghiến răng nói: “Tống Thanh Vũ, trong mắt cô, ngươi còn không bằng một sợi tóc của Thanh Uyển!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng truyền báo: “Tam hoàng tử giá đáo!”
Tam hoàng tử? Tiêu Sách?
Y tới đây làm gì?
Vài hôm trước, y bị trúng tên vào bụng khi điều tra án tham ô quân lương ở Lĩnh Sơn, vẫn còn đang tĩnh dưỡng, đến cả yến tiệc Trung Thu cũng không tham dự.
Sao hôm nay lại đột ngột vào cung?
Có lẽ Tiêu Sách cũng không ngờ lại bắt gặp một màn như thế này nơi đại điện.
“Phụ hoàng, nhi thần đổi ngày khác tới vậy...”
Hoàng đế khoát tay ngắt lời: “Con tạm lui sang bên, đợi trẫm xử lý xong chuyện này rồi sẽ nói sau.”
Tiêu Sách vâng lệnh, đứng yên lặng phía sau lưng ta.
Thân hình y thẳng tắp cao lớn, mày tựa viễn sơn, mắt sâu thẳm như nước, trên người tỏa ra khí chất điềm đạm trầm ổn.
Tuy diện mạo có vài phần giống Thái tử, nhưng nếu nói Thái tử như ngọc ấm trong tay, thì y lại như cây tùng nơi núi cao – rắn rỏi kiên cường.
Hoàng đế nhìn sang Tiêu Diệp, giọng nặng nề quát: “Con nhìn lại bản thân xem! Còn ra thể thống gì của Đông cung Thái tử nữa?! Tương lai làm sao gánh nổi giang sơn xã tắc?!”
Nghe đến đây, Tiêu Diệp đột nhiên quỳ xuống: “Ngai vàng này, nhi thần không cần cũng được!”
Tống Thanh Uyển cũng vội vàng quỳ theo: “Thần nữ chẳng cầu danh phận Thái tử phi, chỉ mong Hoàng thượng tác thành cho đôi ta!”
Hoàng hậu suýt nữa đứng không vững, run rẩy chỉ tay về phía Tiêu Diệp mà không nói nổi một lời.
Ánh mắt bà ta đột nhiên xoáy thẳng về phía ta, sắc lạnh như muốn lột da róc thịt.
Đã đến nước này, ta chỉ còn cách đánh cược một phen.
Lùi về sau hai bước, ta đứng cạnh Tiêu Sách, nhẹ nhàng kéo vạt áo y, thấp giọng chỉ đủ để hai người nghe rõ: “Ngai vàng đó, ngài có muốn không?”

Bình Luận

0 Thảo luận