Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CUNG TRĂNG

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:34:50
6
Tống Thanh Uyển lại thất thanh kêu lên một tiếng.
Thái tử hiển nhiên không ngờ vào thời khắc then chốt như vậy lại xảy ra biến cố.
Sắc mặt hắn thoáng chần chừ, chậm rãi buông cung tên xuống.
Thừa lúc hắn phân tâm, ta nghiêng người, nhanh chóng lăn xuống sườn núi.
Thân thể va mạnh vào một phiến đá nhọn nhô ra, mới miễn cưỡng dừng lại được.
Không dám chần chừ, ta lập tức chống tay lên đá, lảo đảo lao về phía rừng cây.
Địa hình trong rừng phức tạp, dễ bề ẩn náu.
Sau chuyện vừa rồi, Thái tử tuyệt đối sẽ không để ta sống rời khỏi núi Cổ Đồng.
Ta buộc phải nhanh chóng tìm một nơi an toàn để trốn.
Lúc này, mặt trời đã gần lặn, gió núi thổi qua mang theo khí lạnh thấu xương.
Ta men theo dòng suối chảy xuống, chỉ cần rời khỏi núi, ắt sẽ có một đường sống.
“Chủ tử, vết thương cũ của ngài còn chưa lành, sao lại chịu thêm một mũi tên nữa?”
Có người?
Ta vội cúi rạp xuống, dùng đầu ngón tay vạch đám cỏ dại trước mắt ra.
“Bổn vương không sao, cứ làm theo kế hoạch.”
Là Tiêu Sách!
“Rõ!” Người kia lập tức lùi lại một bước, dứt khoát hành lễ: “Tận Phong cáo lui.”
Dứt lời liền ẩn mình vào rừng, thoắt cái đã biến mất không một dấu vết.
Ta nghiến chặt răng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=4]

Năm nay ta đúng là phạm xung với Tiêu gia rồi sao?
Nếu để Tiêu Sách phát hiện ta vô tình nghe được mưu đồ của y, liệu còn mạng sống rời đi?
Ta nhấc chân, chậm rãi lùi lại.
Bỗng cổ lạnh toát.
Khóe mắt liếc sang, là một thanh chủy thủ sáng loáng!
Ta đã bị bắt.
Hai chân bị trói, ta bị ném vào một góc trong hang núi.
Khi lăn từ sườn núi xuống, ta đã va phải mấy phiến đá, lại ngã thêm vài lần, váy áo rách tả tơi.
Giờ phút này, đầu tóc rối bù, y phục xốc xếch, toàn thân đau nhức rã rời.
Tiêu Sách ngồi đối diện ta, ánh lửa từ cây đuốc phản chiếu lên gương mặt y, lúc sáng lúc tối.
Ánh mắt y luôn dừng lại trên người ta, ngón tay khẽ gõ nhịp trên tảng đá, như đang đếm theo tiết tấu suy tư trong đầu.
Ta liếc qua đã thấy vết thương trên vai y do tên bắn.
Chẳng lẽ là Tiêu Diệp?
Không đúng.
Nếu đang bị truy sát, Tiêu Sách tuyệt đối sẽ không chọn ẩn thân ở nơi này.
Huống hồ mục tiêu của Tiêu Diệp giờ đã chuyển sang ta, không cần thiết phải mạo hiểm đối phó với hắn nữa.
Trong đầu ta thoáng hiện lên một suy đoán, liền quyết định đánh cược một phen.
“Vết thương của ngài quá nông, tất sẽ khiến Thánh thượng sinh nghi.”
Tiêu Sách hơi cau mày, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Thấy ta thần sắc bình tĩnh, y khẽ bật cười: “Thủ hạ của ta kém cỏi, chệch mất hai tấc.”
Xem ra ta đoán không sai.
Ta nhướng mày, nói: “Nếu ngài và ta kết minh, ta sẽ giúp ngài.”
Cả người y khẽ thả lỏng, ánh mắt hứng thú: “Ngươi định giúp ta thế nào?”

7
Ta quỳ ngồi bên cạnh Tiêu Sách, đưa tay cởi áo ngoài của y.
Đầu ngón tay vô tình lướt qua da thịt y.
Khoảnh khắc ấy, y khẽ nhắm mắt, hai tay siết chặt thành quyền.
Một tiếng rên nghẹn phát ra từ yết hầu, thân thể khẽ run lên không thể khống chế.
Dường như y rất sợ bị người khác chạm vào.
Ta giả vờ không hay biết, rút gói thuốc từ bên hông, lấy ra vài cọng huyên thảo.
“Dù vết thương không sâu, nhưng nếu trên mũi tên có độc thì phiền lắm.”
Ta liếc nhìn y, nói tiếp: “Nói trước, ta không chắc lượng thuốc này. Nếu dùng quá tay thì…”
Tiêu Sách điềm nhiên hỏi: “Sẽ chết sao?”
“Không đến mức ấy.”
Ta mím môi, nhẹ giọng đáp: “Cùng lắm là chảy máu không ngừng, hôn mê, sốt cao mãi không lui…”
Y cắt ngang lời ta: “Làm đi.”
Ta dùng đá nghiền nát huyên thảo, rồi lấy khăn tay bọc lại, siết chặt.
“Cố chịu một chút, có thể sẽ hơi đau.”
Ta nín thở, dồn toàn lực, áp khăn tay lên vết thương của y.
“Ưm.” Tiêu Sách đột ngột gập người về phía trước, gân xanh nổi rõ trên chiếc cổ trắng ngần.
Không ngờ lại đau đến thế, tay ta theo phản xạ khẽ buông lỏng.
Ánh mắt y đỏ rực, nghiến chặt răng: “Tiếp tục.”
Đến khi vết thương chuyển sang màu tím đen, ta mới thở phào: “Xong rồi.”
Nói đoạn, ta ném khăn tay sang một bên.
Tiêu Sách đau đến mức gần như mất tri giác, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Ta không khỏi mềm lòng: “Ngài… còn chịu nổi không?”
“Không sao.”
Y đáp ngắn gọn, rồi điều chỉnh hơi thở, dần thả lỏng, tựa vào vách hang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ta ôm gối, ngồi bên cạnh y, cả người cũng dần buông lỏng.
“Mẫu phi… mẫu phi, đừng bỏ con lại, mẫu phi…”
Ta lơ mơ mở mắt, thì thấy Tiêu Sách cả người đã tựa vào người ta.
Y nắm lấy tay ta, lẩm bẩm không ngừng: “Mẫu phi, con sẽ cầu xin phụ hoàng, người đừng chết mà…”
Ta muốn rút tay ra, lại bị y nắm càng chặt.
“Mẫu phi… hoàng hậu lại đâm con… đau lắm… Sách nhi sợ đau nhất…”
Tim ta thoáng trĩu nặng.
Xem ra bao năm qua y đã chịu không ít khổ sở.
Chợt nhớ ra, năm Khương Quý phi tự thiêu, Tiêu sách còn chưa đầy ba tuổi.
Ta không kiềm được, nghiêng người về phía y, nhẹ nhàng đỡ đầu y tựa vào vai mình.
Hơi thở của y dần ổn định, nhưng tay vẫn siết chặt lấy cánh tay ta.
Ta thở dài một tiếng, đưa tay áp lên trán y.
May thay, chưa sốt.

Bình Luận

0 Thảo luận