18
Quả nhiên, Tiêu Sách đang ở đây.
Lúc này y nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, gầy đến mức gần như biến dạng.
Ta đưa tay ra thăm dò hơi thở dưới mũi y, thấy vẫn còn thì thầm thở phào một hơi.
Kình Phong kể sơ lược lại những gì đã xảy ra mấy tháng qua.
Trên đường hồi kinh, bọn họ bất ngờ gặp phải lũ quét, thiệt hại hơn phân nửa. Sau đó liên tiếp bị truy sát, lần nào cũng thoát chết trong gang tấc.
Từ miệng Kình Phong, ta còn nghe thêm một chuyện.
Nhị thúc của ta — Tống Đình Chương, cũng chính là phụ thân của Tống Thanh Uyển — đã từng xuất hiện ở Cẩm Châu cách đây không lâu.
Những mắt xích trước đây không thể lý giải, giờ phút này cuối cùng cũng xâu chuỗi lại.
Tiêu Diệp tuyệt đối sẽ không vì Tống Thanh Uyển xinh đẹp hơn ta mà chọn hủy hôn với ta.
Dù sao người kế thừa tước vị là phụ thân ta. Nếu kết thân với ta, ngôi vị Thái tử của hắn sẽ vững như bàn thạch.
Giờ đây Tống Đình Chương lại xuất hiện ở Cẩm Châu mà ta không hề nhận được tin tức gì, chứng tỏ lão hành sự cực kỳ bí mật, chắc chắn đã sớm có cấu kết với Thái tử.
Việc cưới Tống Thanh Uyển càng giống như một hiệp ước giữa lão và Thái tử — dù sao liên hôn vẫn là cách buộc chặt quan hệ chắc chắn nhất.
Tiêu Sách bất ngờ tỉnh lại, ánh mắt nhìn ta dịu dàng, đượm ý ôn nhu.
Ta lùi về sau hai bước, sợ làm y ngửi thấy mùi.
Tính ra, ta đã gần một tháng chưa tắm.
Y đưa tay ra về phía ta: “Lại gần một chút.”
“Làm gì?”
“Ôm nàng một cái.”
Thấy ta không nhúc nhích, tay y vẫn lơ lửng giữa không trung, không hề buông xuống.
Ta nhíu mày: “Tiêu Sách, khẩu vị của ngài cũng nặng thật đấy.”
Tiêu Sách phần lớn thời gian vẫn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Thương thế cũ chưa khỏi, giờ lại có thêm mấy vết thương mới.
Vết thương do tên bắn ở vai vẫn chưa đóng vảy, chỉ vừa lên một lớp màng mỏng.
Sau khi bôi thuốc, ta đắp chăn lại cho y.
Kình Phong nói thêm hai ngày nữa, đội tiếp ứng sẽ đến Cẩm Châu.
Ta thở phào nhẹ nhõm. Lần này về kinh, nhất định phải để y dưỡng thương cho tử tế.
Kình Phong thu xếp cho ta một gian phòng nhỏ ở góc nhà, còn chuẩn bị thêm một thùng nước nóng.
Tắm nước nóng thật đúng là một loại hưởng thụ.
Ta nhắm mắt lại, cảm nhận hơi nước ấm áp bao phủ, cơ thể cũng dần thả lỏng.
Ta phải nhanh chóng dụ được Tiêu Diệp ra mặt, như vậy mới chiếm được thế chủ động.
Cả người chìm xuống nước, đầu óc hỗn loạn cần được sắp xếp lại cho rõ ràng.
May mà về sau ta không cần đóng giả ăn mày nữa.
Trong đội của Tiêu Sách có một ám vệ thường xuyên ra ngoài do thám, biết dịch dung.
Tuy kỹ thuật hơi vụng về, nhưng vẫn tạm dùng được.
Ngày thứ ba, Thẩm Đàn gửi tin đến: 【Nam thành, Cô Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=12]
Tống Đình Chương.】
Tưởng đâu phải tốn chút công sức mới tìm được hắn, ai ngờ lại dễ như vậy.
Lúc ta ra cửa, Kình Phong lập tức đi theo: “Tống cô nương, chủ tử bảo ta theo ngài.”
Ta liếc nhìn về phía phòng chính: “Không cần, ngươi theo càng dễ bị lộ.”
Ta không ngờ, ta và Tống Đình Chương sẽ chính thức gặp mặt trong hoàn cảnh như thế này.
Lão gục đầu, tựa vào tường, không còn sức sống.
Ta tùy ý lau vết máu dính trên ghế trúc, thản nhiên ngồi xuống đối diện.
“Lâu rồi không gặp, nhị thúc.”
Lần này để khống chế lão, Thẩm Đàn đã tổn thất gần trăm người.
Lão khẽ nhấc mí mắt: “Thì ra là ngươi.”
Sắc mặt ta bình thản, ngón tay dính máu nâng chén trà, khóe mắt không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt lão.
“Tổ mẫu có ba người con. Trưởng tử trấn thủ Bắc Quan, không được triệu thì không hồi kinh.”
“Ấu tử trấn giữ Tây Nam, cả đời cũng không thể quay về kinh thành.”
“Người đời thường nói, Hoàng đế yêu trưởng tử, dân thường quý con út.”
Ta ngẩng đầu nhìn lão: “Nhưng tổ mẫu không yêu trưởng tử, cũng không thương con út, bà chỉ yêu một mình ông.”
“Nếu ông biết an phận thủ thường, phủ Trấn Quốc Công có thể cho ông hưởng vinh hoa cả đời. Nhưng ông…”
Nói đến đây, ta ngừng lại một chút: “Nhưng ông không biết đủ. Không chỉ muốn tước vị, mà còn muốn cả binh quyền của phụ thân ta.”
Tống Đình Chương hừ hai tiếng, kết quả hơi thở không đều, ho khan dữ dội.
Xem ra ta đoán không sai.
“Tống Thanh Vũ, có dã tâm như vậy, chẳng lẽ chỉ có một mình ta?”
Ta gật đầu: “Ta biết, Thái tử cũng là một trong số đó.”
Cuối cùng cũng khép lại được mắt xích này.
Nếu Tiêu Diệp kết hôn với ta, ba mươi vạn binh mã nơi biên cương vẫn nằm trong tay Tống gia chúng ta.
Nhưng nếu cưới Tống Thanh Uyển, người thực sự nắm giữ binh quyền… chính là Tiêu Diệp.
“Để ta đoán xem, vật làm tin của ngươi là gì?”
Ta mỉm cười nhìn lão: “Không phải là… mạng sống cả nhà ta đấy chứ?”
Tống Đình Chương ngẩng đầu đối diện với ta, như thể bắt đầu cảm thấy hứng thú với ta thật sự.
“Tống Thanh Vũ, đợi đến khi về kinh…”
Ta cắt ngang lời lão: “Ông không về được đâu.”
Ánh mắt lão hiện rõ vẻ kinh ngạc: “Vì sao?”
Ngay giây tiếp theo, cổ lão liền xuất hiện một vết cắt máu me be bét.
Máu tuôn như suối, bắn tung tóe đầy đất.
Ta nâng tay áo lên, lau sạch máu dính trên đoản đao: “Vì ông không còn mạng để quay về nữa.”
Hôn lễ của Thái tử và Tống Thanh Uyển đã được định vào tháng Năm.
Tính theo ngày, tổ mẫu chắc cũng đang trên đường hồi kinh rồi.
Hằng năm bà đều xuống phương Nam tránh rét vào tháng Tám, đến tháng Tư năm sau mới quay lại.
Nếu để bà biết chuyện này, dù là nhị thúc tự mình thừa nhận, bà cũng sẽ cầu xin phụ thân ta tha mạng cho hắn.
Phụ thân ta… vẫn còn chút hiếu đạo mù quáng.
Ta hiểu được.
Những đứa trẻ bị ngó lơ từ nhỏ, thường rất mềm lòng. Lúc nào cũng muốn hi sinh chính mình để đổi lấy sự công nhận và yêu thương từ gia đình.
Ta bắt chước nét chữ của Tống Đình Chương, viết một phong mật thư gửi cho Tiêu Diệp.
Viết xong, ta tháo ngọc bội của Tống Đình Chương xuống, cùng lá thư đưa cho Thẩm Đàn.
“Chỗ này dọn dẹp sạch sẽ, thư mật giao tận tay Thái tử.”
Lần này, ta đã giành được tiên cơ.
Tiêu Diệp ở ngoài sáng, ta ở trong tối. Ta có thừa kiên nhẫn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận