13
Thị nữ đưa ta đến một gian phòng khách.
Ta còn chưa kịp làm thân, nàng ta đã khép cửa lui đi.
Phòng này hết sức lộng lẫy, ấm áp bao trùm khắp không gian.
Ta cởi áo choàng, tiện tay ném lên giường.
Một lúc sau, Tiêu Sách đẩy cửa bước vào.
“Tam hoàng tử điện hạ.”
Ta cố tình thay đổi giọng, nhào vào lòng y, tay vẽ vòng trước ngực: “Điện hạ sao giờ mới tới, khiến thiếp chờ đến mòn mỏi.”
Tiêu Sách vòng một tay ôm eo ta, cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ.
Y cúi xuống nhìn ta, ánh mắt nhuốm vài phần dục vọng: “Là bản vương tới trễ.”
Thị nữ cúi đầu thấp đến độ như muốn chui xuống đất, nhanh chóng rút lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Bất ngờ, Tiêu Sách buông lỏng tay, kéo ta vào gian trong.
Y hạ giọng, lạnh lùng nói: “Tống Thanh Uyển, nàng từng hứa với bản vương sẽ không liều mình.”
Chậc... bị nhận ra rồi?
Ta túm váy, ba bước hai bước lao đến trước gương, cẩn thận quan sát gương mặt mình.
Rõ ràng lớp dịch dung không chút sơ hở, y làm sao nhận ra?
Bóng dáng Tiêu Sách phản chiếu trong gương đồng: “Lớp dịch dung của nàng còn giữ được bao lâu?”
Ta khẽ chột dạ: “Hai ngày.”
Y như thở phào, giọng cũng dịu đi đôi phần: “Ngày mai ta đưa nàng rời đi.”
Vừa nói vừa nhìn ta trong gương: “Thái tử đã bắt đầu nghi ngờ, đêm nay nàng và ta phải ngủ cùng một giường.”
Ta khẽ gật đầu.
Việc ép chúng ta ở lại phủ Thừa tướng qua đêm, dụng ý đã quá rõ ràng.
Giờ phút này, bên ngoài chẳng biết có bao nhiêu tai mắt của Thái tử đang canh chừng.
Ta giơ tay gỡ trâm, mái tóc đen như thác đổ xuống bờ vai.
Bước đến bên giường, cởi áo ngoài: “Nói trước, ta ngủ bên trong.”
Trên người Tiêu Sách có thương tích, lại không mang theo cận vệ.
Nếu đêm nay xảy ra chuyện ở phủ Thừa tướng, Thái tử và Thừa tướng đều khó thoát liên can.
Với một số người, đây là cơ hội trời cho, một mũi tên trúng hai đích.
Ta ngủ bên trong, chí ít cũng an toàn hơn một chút.
Tiêu Sách đứng cạnh giường, muốn nói lại thôi.
Ghét bỏ ta để chừa ít chỗ quá à?
Thế là ta nhích vào thêm chút nữa, chỉ tay ra sau: “Ta đã dựa sát tường rồi đấy.”
“Đêm nay chúng ta…” Ylộ vẻ lúng túng: “Không thể chỉ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=8]
ngủ thôi.”
Toàn thân ta cứng đờ. Câu này... có ý gì?
Tiêu Sách thổi tắt đèn, nằm xuống bên cạnh ta.
Hai người nằm song song, chàng dường như còn cứng ngắc hơn cả ta.
“Nàng…” Y nói có vẻ khó khăn: “Biết phát âm không?”
Phát âm?
Ta nhíu mày. Phát cái gì cơ?
Vừa định hỏi lại, bỗng hiểu ra chàng đang nói gì.
Ta nhướn mày, cười đầy trêu chọc: “Chuyện đó... vẫn là nam nhân giả vờ nghe chân thật hơn.”
Y lại càng cứng đờ.
Ta nghiêng đầu nhìn y: “Không lẽ… ngài không biết?”
Tuy trong phòng tối om không thấy rõ mặt, nhưng ta cảm nhận được Tiêu Sách rất căng thẳng.
Thôi được rồi, không trêu chọc nữa.
“Ta từng nói rồi, diễn xuất của ta không tệ.”
Không đợi y đáp lời, ta bắt đầu rên rỉ.
“Tam hoàng tử... nhẹ thôi…”
“Ta… sắp gãy eo rồi!”
…
Tiếng rên thưa dần, ta lại tăng tông giọng, âm thanh lả lơi quyến rũ đến tận xương tủy.
“Ta chịu không nổi nữa rồi…”
Tiêu Sách vội đưa tay bịt miệng ta, khàn giọng: “Đủ rồi.”
Ta kéo tay y xuống: “Mới có vậy mà.”
“Tống Thanh Vũ, ta là nam nhân bình thường.”
Y nghiến răng, hít sâu một hơi, quay người đưa lưng về phía ta.
Không khí bỗng chốc lặng như tờ.
Ta mở lời phá vỡ: “Vai của ngài… còn đau không?”
“Độc của huyền thảo, ngay cả ngự y cũng bó tay.”
Tiêu Sách nói nhẹ tênh, như thể đó là chuyện không liên quan đến mình.
Ta hơi áy náy. Dù sao độc là do ta hạ, nhưng chính ta cũng không giải được.
“Có một người, có lẽ giải được.”
Ta trở mình, ghé sát tai y: “Năm ta tám tuổi, có một lang y từng trị bệnh cho ta. Có khi hắn biết cách.”
Tiêu Sách đột ngột thở mạnh hơn.
Chẳng lẽ nhận ra ta đang lừa?
Ta lập tức thu mình về phía tường, cả hai lại chìm vào im lặng.
Vài tháng trước, ta nhờ Thẩm Đàn điều tra vị lang y đó, đến giờ vẫn không có tin tức.
Năm ấy hắn đột ngột xuất hiện rồi lại bỗng nhiên biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
Nếu không có người giúp hắn che giấu, sao có thể sạch sẽ đến thế?
Ta vốn định mượn thế lực của Tiêu Sách để tìm, giờ xem ra không khả thi nữa.
Ta lăn ra nằm ngửa, nhắm mắt lại.
Không nghĩ nữa, ngủ trước đã.
Tiêu Sách bỗng cất tiếng: “Tống Thanh Vũ.”
“Ừm?”
Ta nghiêng đầu nhìn y.
Từ bóng lưng y hiện lên một nỗi cô tịch mơ hồ.
“Sau này nàng muốn tra gì, muốn làm gì, cứ giao cho ta. Chỉ cần hứa với ta một điều.”
Ta im lặng chờ y nói tiếp.
“Hứa với ta, nhất định phải sống cho thật tốt.”
Ta nghẹn lời, quay người sang hướng khác.
Rõ ràng Tiêu Sách biết hôm nay không nên lộ diện, nhưng vẫn bất chấp nguy hiểm, đứng ra trước mặt bao người.
Ta không nhịn được khẽ hỏi: “Nếu hôm nay ta thật sự chỉ đến chúc thọ thì sao?”
Nếu đúng vậy, mọi thứ y làm tối nay đều là vô ích.
Y nhẹ giọng đáp: “Vậy thì càng tốt.”
Ta nghẹn lời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận