Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CUNG TRĂNG

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:35:07
10
Ta nằm trằn trọc trên giường mãi không sao chợp mắt, bất giác liếc nhìn về phía chiếc sập thấp.
Tiêu Sách chống tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh nến lay động, hắt bóng lên gương mặt y, khiến vẻ lạnh lùng thường ngày như được gột sạch, để lộ ra đôi phần trầm tĩnh, hòa nhã hiếm thấy.
Đêm cuối thu, khí lạnh thấm vào da thịt.
Y cứ nằm như vậy, có bị cảm lạnh không?
Ta khẽ trở dậy, lấy một chiếc chăn mỏng trong tủ áo, nhẹ nhàng đắp lên người y.
Bất ngờ, Tiêu Sách đưa tay giữ lấy cổ tay ta, mở mắt nhìn ta, ánh mắt sáng rõ, không chút mơ hồ.
Thấy y chưa ngủ, ta cũng chẳng tiếp tục giả vờ, liền ngồi xuống bên cạnh.
“Lá thư đó, để ta đi lấy giúp ngài.”
Nói rồi ta rót một chén trà, một hơi uống cạn. Trà lạnh, hương vị lưu lại nơi đầu lưỡi như gió thu len lỏi vào lòng.
Ta nhìn y, nhẹ giọng: “Xem như báo đáp, ngài cần cho ta một lời hứa.”
“Nàng nói đi.”
Ta lại rót thêm một chén trà, đặt trước mặt y.
“Nếu đến lúc không còn đường lui… ngài nhất định phải bằng mọi giá bảo vệ Tống gia ta được bình yên.”
Tay y khựng lại giữa không trung khi đang cầm chén trà.
“Nàng tin ta đến vậy sao?”
“Muộn rồi, ta ngủ đây.”
Ta ngáp khẽ, trở về giường, kéo màn nằm xuống.
Câu nói ấy, cả hai chúng ta đều hiểu ý nghĩa thật sự.
Bề ngoài là một lời yêu cầu, kỳ thực là một sự tín nhiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=6]

Một viên thuốc an thần ta đưa cho y, cũng là một sợi dây trói nhẹ nhàng.
Tại Ổ Thành, có một kỹ lâu tên là Túy Hoa Lâu.
Túy Hoa Lâu có mười hai hoa cơ, ai nấy đều vũ nghệ xuất sắc, danh chấn thiên hạ.
Chủ lâu trước kia là Khanh Nguyệt nương tử, không lâu trước đã mắc trọng bệnh, hương tiêu ngọc vẫn.
Hiện giờ, Xuân nương tiếp quản Túy Hoa Lâu, trở thành tân chủ nhân.
Ngoài nàng ra, không ai trong Túy Hoa Lâu biết Khanh Nguyệt nương tử chính là ta.
Hoàng đế đột nhiên ban hôn, ta chỉ có thể dùng cái chết để thoái lui.
Khi còn ở Ổ Thành, mỗi lần xuất môn ta đều cải trang. Dung mạo sau cải trang nhạt nhòa không nổi bật, chẳng dễ gây chú ý.
Vài ngày trước, Xuân nương gửi thư đến, nói phủ Thừa tướng ra giá cao mời nàng vào kinh dâng nghệ.
Tính toán thời gian, vừa đúng vào ngày mừng thọ của tổ mẫu Thái tử.
Xuân nương từng là sát thủ trước khi vào Túy Hoa Lâu, trộm một bức thư đối với nàng chẳng phải chuyện khó.
Hôm ấy, ta có thể tráo đổi thân phận với nàng, ta thay nàng lên đài biểu diễn, còn nàng thay ta lẻn vào Tướng phủ đánh cắp thư tín.
“Nàng có mấy phần chắc chắn?”
Tiêu Sách đột nhiên lên tiếng.
Ta suy nghĩ một chút: “Năm phần.”
Nói ít cho chắc.
“Tống Thanh Vũ…” Giọng y bình thản, nhưng xen lẫn lo lắng: “Đừng liều mình.”
Y… đang lo cho ta?
Không hiểu sao tim ta chợt loạn nhịp, lòng như có gì đó lay động.
Ta vội vàng đè nén cảm xúc, kéo chăn trùm kín đầu, nhỏ giọng nói: “Ta ngủ đây.”

11
Đông giá đã đến, năm hết Tết đến gần kề.
Hôm nay phủ Thừa tướng vô cùng náo nhiệt, các gia tộc quyền quý trong kinh thành tề tựu đông đủ, chữ “Thọ” đỏ rực treo khắp nơi, không khí tưng bừng hiếm có.
Do danh tiếng ta không tốt, các tiểu thư nhà quyền quý đều tránh né, không ai muốn thân cận.
Cũng vừa hay, càng ít người chú ý, ta càng dễ bề hành động.
Ta lấy cớ dọc đường bị nhiễm hàn khí, để thị nữ dẫn vào nghỉ tạm trong viện nhỏ phía sau.
Thị nữ vừa đi khỏi, eo ta lập tức bị một đôi tay mềm mại vòng lấy.
Ta vỗ nhẹ lên cái tay đang ngày càng không biết điều kia: “Có mang thuốc cải trang không?”
Người phía sau tức tối trách móc: “Mới gặp lại đã nhắc chuyện này, đúng là vô tình vô nghĩa.”
Xuân nương buông tay, lấy từ trong ngực ra hộp thuốc đưa cho ta: “Do A Dao vừa mới điều chế xong.”
Ta thay đổi dung mạo, khoác lên người bộ xiêm y của nàng, rồi theo bản đồ phủ Thừa tướng mà ta có được từ trước, quay lại Miệu Âm Các.
“Nghe nói hôm nay Nhị công tử Giang gia cũng có mặt!”
“Nếu có thể được ngài ấy chỉ điểm đôi câu, thì đúng là phúc phận cả đời rồi!”
...
Vài vị vũ cơ trẻ tuổi tụ tập bên khung cửa sổ, nhìn sang yến tiệc bên kia hồ.
Nhị công tử Giang gia — Giang Văn, con trai thứ hai của Thượng thư bộ Lại, không màng con đường quan lộ, nhiều năm nay sống ẩn dật giữa dân gian, lại tinh thông âm luật.
Tiết mục của ta được sắp xếp là tiết mục kết màn, cuối cùng mới được lên đài.
Sau khi điệu múa kết thúc, ta đang chuẩn bị lui xuống thì bị Công chúa Văn Dương cất giọng gọi lại.
“Xuân nương danh xưng tiên lan, quả nhiên vũ nghệ bất phàm.”
Nàng quay sang nhìn Tống Thanh Uyển: “Tống nhị tiểu thư, điệu múa nổi danh khắp kinh thành. Chi bằng hôm nay để nàng và Xuân nương cùng nhau so tài một phen?”
Tống Thanh Uyển nhẹ cắn môi, dáng vẻ đáng thương, khẽ ngước nhìn về phía Thái tử.
Thấy sắc mặt Thái tử dửng dưng như không, tựa như chẳng nghe thấy gì, nàng ta mới khẽ chau mày đứng dậy, hành lễ về phía ghế chủ vị: “Nếu vậy, thần nữ xin múa kém góp vui.”
Ta lui về một bên sân khấu, lặng lẽ quan sát trận đối đầu ngấm ngầm này.
Công chúa Văn Dương là con cưng của Thánh thượng, mẫu phi nàng là Trương quý phi, nhiều năm qua vẫn được sủng ái không suy giảm.
Đệ đệ nàng, Nhị hoàng tử Tiêu Vị, cũng là đối thủ cạnh tranh nặng ký cho vị trí Thái tử.
Để vị hôn thê tương lai của Thái tử so tài múa với một vũ cơ dân gian… rõ ràng là đang giáng một bạt tai vào mặt Thái tử trước bao nhiêu người.
Thấy Tống Thanh Uyển tiến về phía mình, ta thu lại ánh nhìn, cúi đầu hành lễ.
Tống Thanh Uyển từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn ta lấy một lần, sắc mặt lạnh nhạt bước vào Miệu Âm Các.
Thị nữ phía sau nàng ta dừng bước, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt: “Ngươi nên nhận thua ngay từ bây giờ, đỡ phải xấu mặt giữa chốn đông người.”
Mấy vũ cơ bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng thế, vũ cơ nơi Ổ Thành thì làm sao sánh được với tiểu thư khuê các kinh thành.”
“Nàng ta lấy tư cách gì mà đứng chung sân khấu với Nhị tiểu thư Tống gia?”
...
Lúc này, cung nữ thân cận của Công chúa Văn Dương tiến lại gần, dịu dàng gọi ta: “Xuân nương, công chúa nhờ ta nhắn một lời.”
Nói rồi nàng ghé sát tai ta, giọng lập tức hóa băng giá: “Nếu ngươi thua thì khỏi cần giữ lại cái mạng này.”

Bình Luận

0 Thảo luận