Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CUNG TRĂNG

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:35:59
17
Thân thể đang lắc lư, bên tai là tiếng mái chèo rẽ nước.
Vừa mở mắt ra, Đào Chi đã nhào tới.
“Tiểu thư, ngài tỉnh rồi!”
Giọng ta khàn đặc: “Đây là đâu?”
“Trên đường hồi kinh.”
Đào Chi vội vàng rót cho ta một chén nước: “Ngài bị thương quá nặng, tụi nô tì phải đến Tùng Lâm Tự tìm Chúc Hòa đại sư mới cứu được một mạng về.”
Ta sờ bụng, vết thương vẫn còn đau âm ỉ nhưng có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ đến đây, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ta quay đầu hỏi: “Kinh thành có tin gì không?”
Đào Chi vắt ướt khăn tay lau tay cho ta: “Tống Thanh Uyển bị bí mật đưa đến biệt viện ngoại ô, nghe nói tính tình thay đổi hẳn.”
“Canh chừng cho kỹ.”
Đào Chi nói tiếp: “Nửa tháng gần đây, Cẩm Châu mưa lớn liên tục, lũ lụt nghiêm trọng, Thái tử tự mình xin đi cứu tế.”
Tự mình xin đi?
Ta nhắm mắt trầm tư, loại việc cực nhọc mà không được cảm ơn này, Tiêu Diệp lại chủ động nhận sao?
Cẩm Châu lại giáp ranh với Giang Châu…
Trong thư hắn từng nhắc có tin của Tiêu Sách.
“Đào Chi, đổi hướng đến Cẩm Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=11]

Báo cho Thẩm Đàn, bảo hắn đến đó tiếp ứng ta.”
Tiêu Diệp, lần này ta thật muốn xem xem, mạng của ngươi có đủ cứng không.
Nửa tháng sau, chúng ta đến được địa phận Cẩm Châu.
Khu đông Cẩm Châu địa thế thấp trũng, sông ngòi chằng chịt, là nơi chịu thiên tai nặng nề nhất.
Chúng ta cải trang thành dân chạy nạn, trà trộn vào trong thành Cẩm Châu.
“Ngươi chỉ còn nửa cái mạng, còn muốn giết người à?”
Thẩm Đàn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, ánh mắt hoài nghi.
Ta kéo hắn ngồi xổm dựa vào tường cùng mình.
“Nếu ta không giết hắn, nửa cái mạng còn lại cũng giữ không nổi.”
Tiêu Diệp đã hai lần ra tay giết ta, nếu hắn biết ta chưa chết, chắc chắn sẽ truy sát ta đến chân trời góc bể.
Hiện giờ ta không còn nhà để về, lúc nào cũng trong tình trạng nguy hiểm.
Cuộc sống như vậy, nếu có đường khác để đi, ai lại muốn?
Tiêu Diệp nếu cứ ở mãi trong kinh thành, ta cũng chẳng có cơ hội ra tay, nhưng hắn lại đến Cẩm Châu.
“Có ta ở đây, cần gì ngài tự mình ra tay?” Thẩm Đàn nhướng mày: “Giết ai?”
“Thái tử.”
“Cáo từ.”
Thẩm Đàn quay đầu bỏ đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trước mặt ta.
Ai…
Còn chưa kịp nói cho hắn biết, chuyện giết người… chưa chắc phải tự tay làm.
Ta vò đầu, ngứa quá.
Nhớ ra mình đã nửa tháng chưa gội đầu.
A Dao không ở đây, ta chỉ có thể dùng cách đơn sơ nhất để cải trang.
Tóc rối, mặt mũi lem luốc, áo quần rách nát, lẫn vào đám dân chạy nạn mới không khiến ai nghi ngờ.
Tiêu Diệp đến Cẩm Châu không chọn nghỉ tại dịch quán mà vào trọ tại một khách điếm ở phía tây thành.
Quan lại địa phương có vẻ cố tình né tránh nơi đó, từ lúc hắn đặt chân đến Cẩm Châu, chưa từng tới phía tây lấy một lần.
Xem ra cái cớ cứu tế chỉ là danh nghĩa để hắn rời kinh thành.
Rốt cuộc Cẩm Châu có thứ gì khiến hắn phải đích thân đến đây?
Sau khi vào khách điếm, hắn vẫn luôn đóng cửa không ra.
Là đang đợi người, hay đang tự làm mồi dụ kẻ trong bóng tối lộ diện?
Nghĩ xuông thì vô ích, thử là biết.
Ta sai Thẩm Đàn lan truyền tin tức ở vùng ven thành: con trai nhà phú thương giàu nhất kinh thành đang bị kẹt ở Cẩm Châu, hiện trú tại khách điếm phía tây.
Tin vừa lan ra, quả nhiên có lũ liều mạng mò tới.
Nhưng chưa kịp tiếp cận khách điếm đã bị tiêu diệt toàn bộ, không chừa một ai sống sót.
Ta không tính là lừa người.
Tổ tiên Tiêu Diệp đều là đại tộc kinh thành, nếu nói về tiền bạc, nhà hắn đúng là nhất nhì thiên hạ.
Khách điếm bị tập kích vài lượt, nhưng Tiêu Diệp vẫn không có ý định rời đi, xem ra đúng là đang lấy mình làm mồi nhử.
Ta bưng cái bát sứt ngồi ở đầu hẻm cạnh khách điếm, lười nhác phơi nắng.
Khóe mắt chợt liếc thấy một bóng người quen thuộc.
Là Kình Phong — ám vệ của Tiêu Sách.
Hắn ta mặc áo vải thô, đang đẩy một xe rau đi ngang qua ta.
Ta lập tức đứng dậy bám theo, men theo suốt đường cho đến khi hắn ta dừng lại trước một căn nhà dân bình thường.
Chẳng lẽ… Tiêu Sách đang ở đây?
Ta cố nén ý định xông vào, quay lại đầu hẻm.
Đêm xuống, ta vừa trèo lên đầu tường căn nhà đó liền có một lưỡi dao kề sát cổ.
Ta nghiêng cổ, né khỏi mép lưỡi dao.
“Kình Phong, lần sau gặp lại ngươi còn lấy dao ra dí vào cổ ta nữa thì thật là bất lịch sự đấy.”

Bình Luận

0 Thảo luận