14
Sáng hôm sau, mãi đến lúc mặt trời lên cao, ta và Tiêu Sách mới truyền dùng điểm tâm.
Trước mặt người ngoài, chúng ta ân ái quấn quýt, chẳng nỡ rời nhau.
Ta tựa vào lòng y, mềm mại như không xương. Giữa ánh mắt bao người, y ngang nhiên bế bổng ta, đưa lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên phố.
Hai bên đường, tiếng rao hàng nhộn nhịp, hương thơm đồ ăn vặt không ngừng lan vào trong xe.
“Ta đưa nàng về khách điếm trước.”
Ta lắc đầu: “Đến Ngọc Dung Các, ta phải đổi lại với Xuân nương đã.”
Y thoáng sững người, sau đó lập tức hiểu ra, quay sang nói với người đánh xe: “Đến Ngọc Dung Các.”
Xe dừng lại trước cửa Ngọc Dung Các.
“Ta phải về cung một chuyến.” Tiêu Sách thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi: “Nàng tự mình cẩn thận.”
Ta gật đầu, đặt chân lên bệ bước xuống xe.
Lúc này trong Ngọc Dung Các khách khứa không nhiều.
Vừa thấy ta vào, chưởng quầy Dao nương đã vội ra đón: “Ngọc Nhan Cao mấy hôm trước ngài đặt vẫn chưa kịp gói.”
Nói rồi nàng ấy ra hiệu ta theo lên lầu: “Mời ngài vào phòng chờ một lát.”
Vừa bước vào gian phòng, một đôi tay đã siết chặt lấy ta.
Ta hỏi: “Lấy được chưa?”
“Ngài đúng là càng ngày càng… vô tình vô nghĩa.”
Xuân nương nói rồi buông tay, lôi từ tay áo ra một phong thư ném tới: “Cầm lấy!”
Ta đón lấy, nhét vào ngực áo.
“Giờ Xuân nương đúng là ngôi sao sáng nhất kinh thành.” Dao nương đóng cửa, tặc lưỡi: “Có kẻ sẵn sàng bỏ ra ngàn lượng chỉ để ngắm một điệu múa của nàng ấy.”
Xuân nương liếc Dao nương: “Cứ lấy ta ra trêu mãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cung-tr-ng&chuong=9]
Múa của ta mà so với nàng ấy, chỉ miễn cưỡng xem được thôi.”
Ta rót cho mình một ly trà: “Sao hôm qua Tống Thanh Uyển lại đột nhiên biến mất?”
“Biết mất mặt nên lén chuồn đi rồi.”
Xuân nương giật lấy ly trà trong tay ta: “Nếu là múa đơn, nàng ta còn không đến nỗi thảm như vậy. Nhưng lại cứ phải đồng diễn với ngài.”
Dao nương gật đầu đồng tình: “Dù ở Túy Hoa Lâu cũng chẳng ai dám đứng chung sân khấu với ngài.”
“Nàng ta vì gây chú ý nên giẫm một chân lên lan can, kết quả trượt chân ngã thẳng xuống hồ.”
Xuân nương nhấp ngụm trà, tiếp lời: “Dù thế vẫn chẳng ai buồn liếc mắt. Tất cả đều bị ngài hút hồn rồi.”
Dao nương không nhịn được cảm thán: “Thế thì đúng là mất mặt thật.”
Ta nhướn mày nhìn Xuân nương: “Ngươi không phải đi trộm thư giúp ta à? Sao nghe như thể cũng có mặt ở hiện trường vậy?”
Xuân nương đưa ly trà rỗng cho ta: “Cơ quan ở phủ Thừa tướng đều do ta chế tạo.”
Hèn chi.
Trộm một bức thư với nàng chẳng khác gì về nhà ăn cơm.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người đang lên lầu.
Chúng ta lập tức im bặt, ra hiệu cho nhau. Xuân nương đứng dậy tránh đi, Dao nương thì ra mở cửa.
“Có Xuân cô nương ở đây không?”
Một tiểu nha hoàn tuổi chừng đôi mươi đứng ở ngưỡng cửa.
Ta lên tiếng: “Ngươi là?”
Nàng ta đưa chiếc hộp trong tay cho ta: “Đây là vật chủ nhân nhà ta ban cho ngài.”
Ta vừa nhận lấy, nàng ta liền quay người rời đi.
Mở hộp ra, bên trong là một viên minh châu to bằng quả trứng bồ câu, ánh ngọc sáng ngời, nhìn qua đã biết là vật quý trong cung.
Xuân nương vừa định đưa tay chạm vào đã bị ta ngăn lại: “Ánh ngọc này không ổn.”
Dao nương lấy bình ngọc nhỏ mang theo bên người, mở nắp nhỏ, nhỏ một giọt dược thủy lên bề mặt châu ngọc.
Chỉ thấy lớp vỏ bên ngoài lập tức chuyển sang màu tím.
Sắc mặt Dao nương tối sầm: “Là kịch độc.”
“Con Tống Thanh Uyển kia cũng có đầu óc đấy, biết gài bẫy để đổ lên đầu công chúa Văn Dương.”
Nhưng nàng ta quá nôn nóng.
Mà nôn nóng thì dễ để lộ sơ hở.
Ta đậy nắp hộp lại: “Hôm nay ta cũng phải tặng nàng ta một món quà lớn.”
Xuân nương ghé sát lại: “Ngài chắc là nàng ta?”
Ta tháo túi hương xuống: “Ta trở về kinh bao lâu nay, đâu có ngồi không.”
Tiểu nha hoàn kia là người của một y quán không mấy tiếng tăm trong kinh — Hồi Xuân Đường.
Lúc mới trở về, dược liệu ta dùng cũng là từ y quán đó.
“Tống Thanh Uyển cũng là khách của các ngươi đúng không?”
Ta lấy ra một nhánh huyên thảo từ túi hương, đưa cho Dao nương: “Ngươi thêm vào ít trong Ngọc Nhan Cao giao cho nàng ta.”
Dao nương cau mày: “Ngài muốn làm mất uy tín của ta à?”
“Làm mất uy tín ngươi, ta được lợi gì?”
Việc làm ăn này, ta cũng có phần.
“Huyên thảo không gây hại với da bình thường, chuyện này ngươi rõ hơn ta.”
Phấn son, mỹ phẩm của các tiểu thư quý tộc trong kinh phần lớn đều xuất xứ từ Ngọc Dung Các, Ngọc Nhan Cao dạo này lại đang cực kỳ thịnh hành.
Dù có điều tra cũng không truy đến Dao nương được.
Ta kiên nhẫn giải thích: “Trước đó không lâu, ta đổ một bình Tử Vĩ Thủy vào giếng của nhị phòng.”
Vừa nghe thế, Dao nương và Xuân nương lập tức hiểu ra.
Tử Vĩ Thủy không màu không mùi, bản thân vô hại, nhưng một khi tiếp xúc với huyên thảo sẽ khiến da nổi mẩn đỏ.
Hiện giờ Tống Thanh Uyển là Thái tử phi tương lai, nhị phòng tuyệt đối không dám để chuyện này lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ nghĩ đủ cách âm thầm chữa trị.
Loại mẩn đỏ này giống hệt thứ ta từng mắc năm tám tuổi.
Biết đâu có thể lấy đó làm mồi câu ra vị lang y năm xưa.
Ta quay sang Dao nương: “Giúp ta tẩy lớp hóa trang, hòa tan lớp dịch dung này đi.”
Tối qua không ngủ, giờ mệt rã rời.
Xuân nương ghé sát, mắt ánh lên vẻ tò mò: “Vị hôn phu của ngài… khoản đó thế nào?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận