Sau khi cơn hào hứng qua đi, Thư Lê lắng nghe tiếng nước, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu Vương đang tắm, thì mình nên trực tiếp đi qua hay là đợi ngài tắm xong rồi mới ra ngoài?
Trực tiếp đi qua hình như có hơi đường đột, thế nhưng đợi ngài tắm xong thì không biết phải đợi đến khi nào.
Thư Lê ôm đầu, vô cùng bối rối.
Mình đến thật không đúng lúc!
Phải làm sao đây?
Ngay khi cậu đang khó xử không biết làm thế nào, trong hồ nước nóng truyền đến giọng nói dịu dàng quen thuộc: "Là Sperion ư?"
"Ơ... Là... Là em." Thư Lê lắp bắp đáp.
Phạm vi năng lực nhận biết của Vương rất rộng, có lẽ từ lúc cậu bước vào suối nước nóng, y đã biết người đến là ai rồi.
"Em đến tắm suối!" Cậu không cần suy nghĩ nhiều mà tìm cho mình một lý do hợp lý. Dù sao đến suối nước nóng chính là để tắm, không thể tìm ra lý do nào tốt hơn lý do này nữa.
"Chuyện đó... Em không biết Vương cũng đang tắm, ha ha ha..." Cậu đi từ sau cột ra, cố gắng dùng tiếng cười để hóa giải sự lúng túng. Cậu nhìn bóng hình mơ hồ trong hồ, cung kính xin lỗi: "Xin lỗi đã làm phiền ngài."
"Không sao." Tiếng nước vang lên, Tinh Linh Vương bước vài bước về phía cậu. Sương mù hình như tan đi một chút, hiện ra từng đường nét cơ thể y: "Hồ nước rất lớn, có thể tắm chung với nhau."
Tinh Linh Vương vẫn dùng giọng điệu dịu dàng như thường ngày, đưa ra lời mời với tiểu yêu tinh.
Thư Lê ngẩn người.
Cậu nói tắm suối hoàn toàn chỉ là cái cớ, nào ngờ Vương lại coi là thật.
Hu hu hu...
Lần cậu đến suối nước nóng tắm gần đây nhất chính là vào tiết Trọng Hạ. Đám tinh linh yêu tinh cùng nhau xuất hiện, náo nhiệt phi thường. Nhóm tiểu yêu tinh thích nhất là vừa chơi vừa ngâm mình, vui vẻ không gì sánh bằng.
Bây giờ không phải ngày Hạ Chí, các ao khác đều tĩnh lặng, chỉ có cậu và Tinh Linh Vương ngâm mình trong ao ở cung điện, liệu có phải rất kỳ lạ không?
Nhưng mà, cậu vất vả lắm mới tìm được Tinh Linh Vương, chính là để hỏi vấn đề của cậu, sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ chứ?
Thư Lê siết chặt nắm đấm, tự cổ vũ mình, bước về phía ao.
"Vậy... Vậy em xin mạn phép làm phiền."
Cậu bước chân kiên định đi về phía ao.
Cái ao nước nóng này to bằng bể bơi, có thể chứa hai ba trăm người. Bốn phía đều có bậc thang, thuận tiện cho việc lên xuống.
Thư Lê suy nghĩ một chút, liền thu hồi sức mạnh căn nguyên, trong nháy mắt biến thành tí hon, tiếp đó cậu lấy một đống đồ dùng tắm rửa từ nhẫn trữ đồ ra.
Cậu thay một bộ áo tắm thích hợp xuống nước. Trên đỉnh đầu đội một chiếc khăn tắm gấp thành hình vuông, hai tay cầm một cái chậu gỗ có thể nổi trên mặt nước, sau đó cậu vỗ cánh, bay về phía ao.
Càng đến gần ao, tầm mắt càng rõ ràng. Sương mù dường như tan hết, phía trước bỗng nhiên rộng mở. Thư Lê vừa liếc mắt một cái liền thấy Tinh Linh Vương, lập tức ngây người tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=154]
Tinh linh tóc vàng đang đứng trong ao suối nước nóng với tư thế ưu nhã, mực nước vừa khéo ngập đến eo y. Trên người y mặc một chiếc áo tắm mỏng như tơ lụa, vì bị dính nước nên hiện ra đang vẻ nửa trong suốt, dính sát vào làn da, hoàn mỹ phác họa từng đường nét cơ thể y.
Vóc dáng tinh linh vốn thon dài, dù có cường tráng thế nào, trông cũng không hề vạm vỡ. Cơ thể y ít mỡ, cơ bắp cân đối, điển hình của kiểu người mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì có thịt. Chỉ cần nhìn vào mảng ngực dính ướt kia, Thư Lê liền có thể tưởng tượng bên dưới rắn chắc đến mức nào.
Vóc dáng đẹp thì cũng thôi đi, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ, càng khiến người ta không rời mắt được.
Mái tóc vàng óng ả thường ngày vốn mềm mại, giờ ướt sũng dính sát vào trán, vai, ngực. Trong sự lộn xộn lại có phần quyến rũ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến mức khiến người ta say mê.
Ánh mắt Thư Lê ngây dại, suýt chút nữa quên cả vỗ cánh.
Trước đây cậu cũng từng tắm cùng Tinh Linh Vương, lúc đó trong hồ còn có những tinh linh khác. Toàn là trai xinh gái đẹp, không có gì đáng ngạc nhiên.
Bây giờ trong hồ chỉ có một mình Tinh Linh Vương, đặc biệt nổi bật. Thị giác chịu phải kích thích lớn, trái tim nhỏ bé của Thư Lê bỗng nhiên đập loạn "thình thịch".
Cậu nắm chặt chiếc chậu gỗ nhỏ trong tay, một lúc lâu không biết phải phản ứng thế nào.
Tinh Linh Vương dường như không hề ý thức được vẻ đẹp của mình. Thấy tiểu yêu tinh đội khăn tắm trên đầu, tay cầm chậu gỗ, y khẽ cười một tiếng, vẫy tay về phía cậu.
Thư Lê hoảng loạn cúi đầu, chiếc khăn tắm gấp thành hình vuông rơi vào trong ao nước. Cậu vội vàng bay xuống, đến gần mặt nước, ném chiếc chậu gỗ nhỏ xuống nước, chộp lấy chiếc khăn tắm đã ướt nhét vào trong chậu.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, không dám nhìn Tinh Linh Vương nữa, mà bám vào mép chậu gỗ. Thân hình nhỏ bé từ từ chìm xuống nước.
Dòng nước ấm áp bao phủ toàn thân cậu, các lỗ chân lông đều mở ra. Cậu thở dài một hơi, đôi cánh khẽ vẫy trong nước, làm nổi lên một lớp sóng nhỏ.
Thư Lê vốc nước hắt lên mặt, làm ướt hoàn toàn bản thân. Cậu vắt nhẹ chiếc khăn tắm, gấp lại thành hình vuông đặt lên đầu. Đầu được chườm nóng, cảm xúc căng thẳng tan biến, cả người đều thả lỏng.
Ngâm suối nước nóng thật thoải mái!
Giống như một chú mèo nhỏ nheo mắt lại, cậu liếc trộm Tinh Linh Vương, ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
Vóc dáng của Vương tuyệt quá đi!
Khi nào cậu mới có thể sở hữu vóc dáng hoàn hảo như vậy nhỉ?
Cậu vẫn cần phải tiếp tục trưởng thành, ngày ngày rèn luyện mới được.
Tinh Linh Vương bước trên bậc thềm dưới nước, tao nhã ngồi xuống. Nước trong ao tràn đến ngực y.
Thư Lê do dự một chút, liền kéo theo cái chậu gỗ nhỏ của mình, vung vẩy hai chân, cố gắng bơi đến gần Tinh Linh Vương. Sau đó cậu ấn cái chậu gỗ xuống, đổ một nửa nước ấm vào, cả người trèo vào chậu ngồi, thoải mái ngâm mình.
Khi nào nước trong chậu lạnh đi, cậu lại cử động ngón tay, dùng ma pháp hệ nước để thay thế.
Thế là, một tinh linh và một tiểu yêu tinh cách nhau nửa mét, yên tĩnh ngâm mình.
Thư Lê bị hơi nóng làm cho mơ màng buồn ngủ, mí mắt từ từ sụp xuống. Đột nhiên, cơ thể cậu run lên, cậu tỉnh táo lại, cố gắng lắc đầu, cưỡng ép bản thân tỉnh táo tinh thần.
Cậu đến để hỏi chuyện, không phải để ngâm mình.
Môi trường nơi này không tệ, xung quanh không có ai, đúng là nơi tốt để hỏi chuyện.
Thư Lê thay đổi tư thế, khoanh chân ngồi trong bồn gỗ. Cậu lấy khăn tắm lạnh trên đầu xuống, nhúng vào nước ấm, vắt khô rồi đội lại lên đầu.
"Vương... Chuyện đó... Em có thể thỉnh giáo ngài vài vấn đề được không?" Cậu nhìn Tinh Linh Vương đang nhắm mắt dưỡng thần, cẩn thận hỏi.
Tinh Linh Vương mở đôi mắt màu xanh lục biếc, cúi đầu nhìn tiểu yêu tinh trong chậu gỗ: "Có thể."
Nhận được sự cho phép, Thư Lê không còn do dự nữa, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Vương biết quả trên cành Cây Mẹ là do em trộm về đúng không?"
Ngón tay cậu vô thức cạy mép chậu gỗ, lo lắng chờ đợi đối phương trả lời.
"Ta biết." Tinh Linh Vương nói: "Sau khi em và Onomisis ký kết khế ước, ta đã biết nàng ấy sẽ dẫn em đến nhánh cây ở Wanaku."
Thư Lê kinh ngạc ngẩng đầu, chiếc khăn tắm trùm trên đầu rơi xuống, rớt vào trong chậu gỗ.
Cậu không ngờ Tinh Linh Vương lại trả lời thẳng thắn như vậy.
"Ngài... Ngài không ngăn cản ư?"
Mười năm trước, cậu chỉ là một bé con yêu tinh năm tuổi, bị Cây Mẹ thần trí không rõ ràng đưa đến địa bàn tinh linh hắc ám, nguy hiểm trùng trùng, lỡ như gặp chuyện không may, cậu sẽ không thể trở về được nữa.
Vương vậy mà lại mặc kệ Cây Mẹ đưa cậu đến trận doanh phe địch.
Tinh Linh Vương cau mày hỏi: "Nếu như ta ngăn cản, em có chịu dừng hành động lại không?"
Thư Lê ngẩn người một chút, lắc đầu: "Không.”
Một khi đã hạ quyết tâm, cậu sẽ không dễ dàng thay đổi.
Theo lời Cây Mẹ nói, chỉ có phép thanh lọc của cậu là có tác dụng với nàng. Các tinh linh và yêu tinh khác đều không được, cậu liền cảm thấy bản thân mang trong mình trách nhiệm nặng nề.
Sự thật chứng minh, quyết định của cậu là đúng đắn.
Cây Mẹ khôi phục sinh cơ, có quả mới, tộc tinh linh sắp đón chào bé con mới.
Tinh Linh Vương cất giọng trầm thấp: "Thay vì ngăn cản, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên."
Thư Lê nghe ra được sự tôn trọng từ trong lời nói của đối phương.
"Ngài không sợ em gặp nguy hiểm à?" Cậu tò mò hỏi.
"Sợ." Tinh Linh Vương khẽ nói: "Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em."
Thư Lê tháo chiếc kẹp tóc bạc trên đầu xuống, niệm một câu chú phục hồi. Kẹp tóc biến về thành chiếc vương miện hoa nhỏ đính lục bảo thạch. Cậu tỏ vẻ nghiêm nghị hỏi: "Cho nên… Vì bảo vệ em, ngài đã trói linh hồn của mình và linh hồn của em lại với nhau?"
Tinh Linh Vương không lập tức đáp lời, chỉ yên lặng nhìn tiểu yêu tinh.
Thư Lê lại nói: "Mấy ngày gần đây, em lợi dụng rễ của Cây Mẹ, đi đến sa mạc Ergoga, tìm kiếm tinh linh Lửa. Tối hôm qua cuối cùng cũng phát hiện ra thần điện Adas ẩn sâu dưới lòng đất. Ở đó, em bất ngờ vượt qua thời không, gặp được thần Lửa của vạn năm trước. Em cứ tưởng mình lại rơi vào ảo cảnh như trước đây, nhưng thần Lửa nói với em, những gì em trải qua đều là quá khứ có thật."
Biểu cảm của Tinh Linh Vương không hề thay đổi, trông y cũng không có vẻ hoảng hốt chút nào khi lời nói dối sắp bị vạch trần.
"Vương, trước đây ngài nói ngài không có ký ức nào liên quan đến em... Là gạt em ư?" Thư Lê mím môi, kiên trì nhìn chằm chằm vào người đó.
Khi thần Lửa nói cho cậu biết chân tướng, cậu không dám tin. Sao Tinh Linh Vương mà cậu kính trọng lại có thể lừa dối cậu chứ?
Thế nhưng, một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống, nó sẽ nảy mầm.
Cậu muốn đích thân nghe Tinh Linh Vương giải thích.
Nếu y thật sự đã lừa dối cậu, thì chắc chắn phải có lý do. Là người trong cuộc, cậu có quyền được biết sự thật, không muốn tiếp tục bị che giấu, mơ hồ không rõ về những gì xảy ra với mình.
Tinh Linh Vương khẽ nhúc nhích. Cơ thể y lay động, sóng nước lan ra, chiếc chậu gỗ nhỏ của Thư Lê cũng theo đó mà chao đảo.
Thấy chiếc chậu gỗ nhỏ trôi đi xa, Thư Lê vội vàng vung tay quạt nước, cố gắng trở về vị trí cũ.
"Phải, ta có rất nhiều ký ức liên quan đến em."
Trong lúc Thư Lê bận rộn giữ vững chiếc chậu gỗ nhỏ, Tinh Linh Vương lên tiếng, thừa nhận sự lừa dối trước đó.
"Đúng như lời thần Lửa đã nói, những gì em trải qua không phải ảo cảnh. Do một vài nguyên nhân, đã xảy ra sự giao thoa thời không, khiến chúng ta gặp được nhau."
Thư Lê khẽ há miệng, kinh ngạc không thôi.
Tinh Linh Vương đưa tay ra, nâng cả tiểu yêu tinh và chiếc chậu gỗ nhỏ lên.
Đột nhiên thay đổi vị trí, Thư Lê có hơi mất bình tĩnh, bất giác nắm chặt chiếc vương miện hoa nhỏ trong tay.
Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu, mỉm cười nói: "Ba vạn năm trước, khi đang diễn tấu cho thần linh trong điện của các vị thần, ta chợt nhìn thấy một sinh vật nhỏ có cánh rơi xuống đàn hạc, làm mặt quỷ với ta."
Thư Lê ngạc nhiên.
Lúc đó cậu cho rằng đó là ảo cảnh, ỷ việc thiếu niên tinh linh không nhìn thấy mình, nên cậu cố ý làm mặt quỷ với y, tự ý bay khắp nơi, vụng về đi theo thần linh nhảy múa.
Bây giờ được chứng thực, nhất cử nhất động của mình quả nhiên đều rơi vào mắt Tinh Linh Vương, cậu xấu hổ đến da đầu tê dại.
Chỉ trách biểu hiện lúc đó của Tinh Linh Vương quá tự nhiên, ánh mắt thậm chí không hề di chuyển, khiến cậu tin chắc đó là ảo cảnh.
"Kỳ thực lúc đó ta cũng không thể xác định em có thực sự tồn tại hay không." Tinh Linh Vương nói: "Toàn bộ những người có mặt trong điện của các vị thần, ngoại trừ ta, ngay cả thần linh cũng không hề phát giác ra em."
Thư Lê chớp mắt.
Vậy, tình huống lúc đó là, cậu và Tinh Linh Vương đều cho rằng đối phương là ảo ảnh?
“Hai vạn hai ngàn năm trước, vào một đêm giữa hè, em lại xuất hiện. Không chỉ ngồi trên đàn hạc của ta nghe ca hát, em còn dùng tóc ta làm xích đu.”
Thư Lê che mặt, không dám đối diện với Tinh Linh Vương nữa.
Bị người trong cuộc nhắc lại mấy chuyện ngu ngốc mà mình từng làm, thật xấu hổ quá đi!
Khóe miệng Tinh Linh Vương hơi nhếch lên, dịu giọng nói: “Ta thấy sinh vật nhỏ bé có cánh này rất thú vị, liền kiến nghị với thần Ánh Sáng, tạo ra một chủng tộc ánh sáng mới.”
Thư Lê hé ngón tay, lộ ra nửa con mắt, lén nhìn Tinh Linh Vương.
Từng lời một của thần Lửa dần được chứng thực, tộc yêu tinh vậy mà thật sự được tạo ra nhờ cậu!
Chẳng trách vào ngày Hạ Chí năm đó, sau khi nghe Tinh Linh Vương gảy thơ ca tinh linh rồi tiến vào ảo cảnh, cậu nhìn thấy trong điện toàn là tinh linh, không hề có yêu tinh.
Thì ra lúc đó yêu tinh còn chưa ra đời!
Thế nhưng, có một điểm cậu nghĩ mãi không thông.
"Tại sao lại xảy ra chuyện thời không sai lệch?" Thư Lê buông tay đang che mặt xuống, nhỏ giọng hỏi: "Thần Lửa nói em hoàn toàn không có năng lực xuyên qua thời không."
Sau khi biết được điều này, cậu có hơi thất vọng.
Nếu như bản thân cậu không có năng lực xuyên qua thời không, vậy sau này cậu phải về nhà bằng cách nào đây?
Tinh Linh Vương giải đáp: "Vị thần cai quản thời gian và không gian - Chronus · Clotho đã từng tiên tri rằng bóng tối sẽ càn quét khắp lục địa Austin. Các vị thần sẽ ngã xuống, ánh sáng sẽ biến mất và tất cả sinh vật đều trở thành nô lệ của thần Bóng Tối. Để thay đổi tương lai, ngài đã hiến tế chính mình."
Thư Lê ngạc nhiên: "Hiến tế chính mình?"
Cậu đã nhớ tên của rất nhiều các vị thần, chỉ duy nhất không có thần Thời Không.
Hóa ra ngài đã từng tồn tại, chỉ là đã tự hiến tế bản thân rồi ư?
Tinh Linh Vương gật đầu: "Đúng vậy, ngài đã chia linh hồn mình thành ba hồn khí, lần lượt là Paode, Nordi, Scott. Chỉ cần người được vận mệnh lựa chọn nắm giữ ba hồn khí này, người đó sẽ có thể can thiệp vào quá khứ, khống chế thời gian và thay đổi tương lai."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận