Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI XUYÊN THÀNH BÉ CON Ở VƯƠNG QUỐC TINH LINH

Chương 32

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:33:56
Sau khi biết được điều kiện để thăng cấp, Thư Lê xoa xoa gò má đang đơ cứng của mình, cậu cảm thấy cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại để gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết.

Dù sao, bây giờ cậu vẫn chỉ là một bé con mới hơn trăm ngày tuổi, tốt nhất nên chuyên tâm học cho thật tốt tiếng tinh linh trước rồi mới tính đến những chuyện khác.

Nếu cha mà biết cậu chỉ trong hơn hai tháng đã có thể giao tiếp thường ngày bằng một ngôn ngữ khác, không biết sẽ tự hào đến mức nào. Liệu cha có khen cậu là thiên tài ngôn ngữ không chứ?

Thư Lê nhìn từng tiểu yêu tinh ngây thơ trước mặt, trong lòng lại khóc ròng. So với những thiên tài chân chính này, cậu rốt cuộc cũng chỉ là một học sinh yếu thôi!

Elsa niệm một câu thần chú phong ấn sức mạnh căn nguyên, khôi phục lại dáng vẻ xinh xắn hoạt bát, rồi trả lại dao găm cho Thư Lê.

Cậu nhận lấy con dao găm nhỏ, treo lại vào thắt lưng, sau đó mới đặt câu hỏi: “Tại sao vũ khí, quần áo và trang sức đều biến lớn theo vậy ạ?”

Cậu đã để ý thấy, dù là Chris hay Elsa, mỗi khi biến từ nhỏ thành lớn thì tất cả đồ vật trên người họ cũng đều biến lớn theo.

Elsa mỉm cười giải thích: “Đó là vì chúng vốn được tạo ra theo kích thước của chúng ta khi biến lớn. Trong quá trình chế tác thợ rèn sẽ thêm vào một loại vật liệu đặc biệt có tính co giãn cực cao, sau đó sẽ khắc các hoa văn ma pháp thay đổi thể tích vật chất lên, tạo ra những sản phẩm cao cấp có thể biến đổi tùy ý.”

Thì ra là như vậy!

Thư Lê há hốc miệng kinh ngạc.

Không hổ danh là thế giới ma pháp, quá thần kỳ!

“Elsa, Elsa, quần áo của bọn em cũng có thế biến lớn biến nhỏ sao?” Dicio kéo kéo quần áo trên người hỏi.

“Không thể nhé, cái mà các em đang mặc là quần áo bình thường.” Elsa lắc đầu.

“Ò…” Dicio mếu máo thất vọng.

Elsa xoa đầu nhóc một cái, khích lệ: “Ráng học cho giỏi, sớm ngày kích hoạt sức mạnh căn nguyên nhé!”

“Dạ, em sẽ làm được!” Dicio gật đầu quyết tâm.

Hai tay chống cằm, Thư Lê nhìn theo bóng Elsa bay ra sau, trong đầu nhanh chóng động não.

Tình cảnh của cậu bây giờ cũng giống như một tay mơ mới vào trong game online vậy, level là 0, chỉ có thể mặc những trang bị cho người chơi mới mà hệ thống tặng. Sau đó, thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ đánh quái để luyện cấp, đến khi chuyển nghề thành Ma Pháp Sư mới đủ điều kiện mặc những trang bị màu xanh hoàn hảo.

Nếu muốn sở hữu trang bị màu tím huyền thoại và trang bị màu cam trong truyền thuyết, cậu phải tiếp tục leo cấp, sau đó thu thập vật liệu quý hiếm đưa đến thợ rèn cao cấp để chế tạo một bộ trang bị cao cấp phù hợp với bản thân.

Ngược lại, nếu cảm thấy quá trình trên quá phiền phức, vậy thì chỉ còn cách trở thành “Đại gia” nạp thẻ, ra sức đập tiền vào. Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là cậu phải có tiền đã.

Nếu vẫn không được thì cậu cũng có thể mạo hiểm tính mạng đi đánh phó bản, biết đâu may mắn còn có thể tìm thấy trang bị cao cấp phù hợp với bản thân mình.

Tất nhiên, thực tế không hề giống trong game, mà bản thân cậu cũng chẳng phải game thủ. Con đường trưởng thành của cậu còn rất dài.

Thư Lê mừng thầm vì mình đã xuyên thành một tiểu yêu tinh. Tiểu yêu tinh tuy không có cha mẹ, nhưng những yêu tinh trưởng thành trong tộc lại giống như cha mẹ vậy.

Trong tộc, các bé con yêu tinh được cung cấp miễn phí từ ăn, ở, đi lại, giáo dục cho đến cả vốn khởi đầu. Phúc lợi quả thật tốt đến mức khó tin.

Nếu cậu xuyên thành em bé loài người, tình cảnh chắc chắn sẽ khác biệt hoàn toàn. Bởi vì cách biệt ngôn ngữ khiến cậu không thể nghe hiểu lời “cha mẹ” nói, khả năng bị xem là trẻ nhỏ có vấn đề về trí tuệ hẳn sẽ rất cao.

Khó trách mọi người thường nói, đầu thai cũng là một nghề cần kỹ thuật. Mà muốn đi thi, thì trước tiên phải có điều kiện.

Cuộc sống sung túc cùng tuổi thọ vượt trội của yêu tinh, quả thật là chiến thắng ngay từ vạch xuất phát.

Leah chạm nhẹ vào đàn hạc, nhạc nền lại vang lên, nhẹ nhàng nhắc nhở các bé con yêu tinh tiếp tục màn biểu diễn của mình.

Thư Lê lấy lại tinh thần, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, tập trung kể lại chi tiết chuyến phiêu lưu trong rừng của mình.

Sóc mẹ hiền lành không trách cậu chĩa dao găm vào nó, mà còn có lòng tốt nhắc nhở cậu mau chóng ăn trái cây để tránh bị các động vật khác cướp mất.

“... Lúc đó em đói quá nên đã gặm hết nửa trái.” Thư Lê liếm liếm môi: “Trái cây rất ngon, vừa giải khát lại no bụng.”

“Sao chỉ ăn nửa trái vậy?” Budno không hiểu. Trái cây ngon như thế, tất nhiên phải ăn hết chứ!

Thư Lê nhìn trái cây hình quả lê tròn trịa còn cao hơn cả cậu, dang rộng hai tay: “Bụng tớ chứa không hết được.”

“Ha ha ha…” Dicio ôm bụng cười lớn: “Budno ngốc quá đi! Trái cây to như thế làm sao ăn hết được chứ!”

Các bé con yêu tinh khác cũng cười theo, cái mặt tròn của Budno đỏ lên.

“Tớ… Tớ có thể ăn hết mà! Nếu các cậu không tin, bây giờ tớ sẽ ăn cho các cậu xem!”

Dicio đáng ghét, dám cười nhạo nhóc ta!

Budno lao về phía trái cây, há miệng định cắn thì bị Thư Lê tiến đến ngăn lại.

“Cậu chờ tớ kể xong đã rồi hẵng ăn.”

Trước đó Budno đã ăn rất nhiều cơm, nếu bây giờ ăn thêm trái cây nữa sợ rằng dạ dày căng quá mà hỏng mất.

Dicio còn muốn cười nhạo thêm mấy câu thì bị Thư Lê liếc nhẹ một cái, nhóc lè lưỡi rồi ngồi xuống ngay ngắn.

Thư Lê kể tiếp câu chuyện của mình. Sau khi ăn no, cậu cùng sóc mẹ chia đôi số trái cây trên cành. Cậu năm quả, sóc mẹ năm quả. Sóc mẹ gọi bốn chú sóc con đến chuyển trái cây đi, còn cậu thì cất số trái cây ấy vào trong nhẫn trữ vật.

“Cảm ơn Vương đã tặng cho em chiếc nhẫn trữ vật này.” Thư Lê chắp hai tay lại, vẻ mặt thành kính. Chiếc nhẫn trữ vật này trao cho cậu dũng khí băng qua rừng rậm để trở về với Cây Thần.

Yêu tinh trưởng thành nghe cậu quyết định tự mình tìm đường về Cây Thần liền quay đầu nhìn nhau, thấy được sự ngạc nhiên trong mắt nhau.

“Sperion, tại sao em không chọn ở lại đấy đợi?” Docia hỏi.

Bé con còn nhỏ như vậy, hoàn toàn không có lấy một chút năng lực sinh tồn trong tự nhiên, nếu một mình lang thang trong rừng thì thật sự quá nguy hiểm.

Thư Lê nghiêm túc trả lời: “Bởi vì càng chờ thì càng làm cho em… Sợ…”

Đứng yên một chỗ không làm gì cả, chẳng biết đến bao giờ mới được cứu giúp, lâu dần sẽ rơi vào trạng thái bối rối, lo lắng, rồi hoảng sợ. Loại cảm xúc đáng sợ ấy, cậu đã từng trải qua rất rõ ràng.

Khi còn bé trở về nhà cũ chơi, lúc chơi trốn tìm cùng đám con cháu họ hàng, cậu đã chui vào một cái tủ trong nhà kho. Thế nhưng chờ mãi vẫn không có ai đến tìm. Ban đầu cậu còn đắc ý, nghĩ rằng mình sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, cậu lại càng thêm lo lắng.

Muốn đi ra ngoài nhưng lại sợ thua. Không đi ra thì không ai tới tìm cậu, sẽ càng sợ hơn.

Cảm xúc mâu thuẫn tranh chấp trong lòng cậu, cậu rơi vào tình thế khó xử, nôn nóng bất an không biết bản thân nên làm gì.

Ba tiếng sau, cửa tủ bị mở ra, cậu nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh cả cậu liền “Oa” một tiếng khóc lớn.

Xong chuyện, anh cả dùng sức xoa đầu cậu: “Em là đồ ngốc sao? Đợi lâu như thế cũng không biết ra ngoài thăm dò tình huống một chút xem nên làm gì à?

“Nhưng… Lỡ như thua thì sao ạ?” Cậu nhỏ giọng phản bác.

“Thua thì thua, nhưng ít ra em còn nắm trong tay quyền chủ động.” Anh cả véo má cậu, mặt nhìn như muốn giận dữ: “Nhớ kỹ, chờ đợi tương đương với việc từ bỏ một nửa quyền chủ động.”

Từ đó về sau, cậu cũng học được cách chủ động.

Docia nghe được câu trả lời của cậu, như có điều suy nghĩ: “Em không sợ gặp phải nguy hiểm trên đường trở về cây Thần sao?”

“Dạ không sợ.” Hai mắt Thư Lê sáng ngời, cậu toét miệng cười nói: “Cite nói các ma thú và động vật nhỏ trong rừng đều là bạn của yêu tinh. Ban đầu em vốn không tin nhưng sau đó em gặp được mẹ sóc tốt bụng, ngài rắn lớn nhiệt tình, còn có cả bạn chim béo dũng cảm nữa.”

Cite sững người, không ngờ lòng dũng cảm vượt rừng rậm của bé con lại bắt nguồn từ chính những lời anh nói. Thế nhưng, càng nghe bé con kể lại, anh lại càng kinh ngạc.

Để xác định hướng của Cây Thần, bé con bay lên đỉnh cây khổng lồ, mỏi mệt ngồi nghỉ trên cành nhưng vẫn không quên lấy sổ ghi chép ra học tập. Kết quả là cậu lại chạm trán một con ma xà khổng lồ.

Dù sợ hãi, cậu bé vẫn lễ phép chào hỏi ma xà bằng tiếng tinh linh, gieo xuống hạt giống tình hữu nghị. Sau đó, ma xà liền đưa cậu lên tàng cây, giúp bé con thành công tìm được phương hướng của Cây Thần.

Để cảm ơn, bé con tặng ba hạt giống hoa pha lê đỏ cho ma xà, còn ma xà thì đáp lại bằng một món quà cao như núi.

Từ từ đã…

Con ma xà nhiệt tình săn sóc này thật sự tên là Bazion Bulgares sao? Cậu bé có nhớ nhầm không vậy?

“Sperion bé nhỏ, em có chắc ma xà tên là Bazion Bulgares không vậy?” Anh cau mày hỏi.

“Chắc chắn ạ!” Thư Lê cầm quyển sổ ghi chép, lật đến trang có hình vẽ con rắn, đọc lại một lần nữa: “Tên của ngài rắn lớn dài quá, em sợ quên mất nên có ghi lại vào sổ á.”

Cite ho nhẹ mấy tiếng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=32]


Ores nghi ngờ nhìn về phía Elsa. Dù hắn biết tính cách của Bazion Bulgares khác hoàn toàn so với những gì bé con nói, nhưng Cite cũng không cần phản ứng lớn vậy chứ?

Elsa cười nhẹ, thì thầm với Ores: “Sperion thường hay gọi nhầm tên.” Chẳng hạn như Cite đã từng than phiền với cô rằng mình bị bé con gọi nhầm thành “Mop”.

Tên ma xà dài như vậy, không chỉ đọc đúng mà còn nghiêm túc ghi chép vào sổ, cho thấy bé con rất quan tâm đến con ma xà này.

Ores sáng tỏ gật đầu.

Khó trách trong lớp khiêu vũ của hắn, cậu nhóc này lại hát sai tên của các vị thần khi hát《 Khúc ca sáng thế 》 cùng Leah. Hóa ra là có tiền án tiền sự rồi à.

Kumandi vẽ một con rắn vào sổ ghi chép, viết tên lên trên kèm theo dòng đánh dấu: Nhiệt tình, săn sóc.

Các bạn nhỏ nghe xong câu chuyện đều ngưỡng mộ nhìn Thư Lê.

“Sperion thật là dũng cảm.”

“Đúng vậy, nếu là tớ thì đã bật khóc vì sợ rồi.”

“Ngài rắn lớn tối bụng quá đi, sau này có cơ hội vào rừng tớ cũng muốn đến thăm ông ấy.”

“Tớ cũng đi, tớ cũng đi!”

“Chúng ta cùng đi…”

“Sperion, sau đó thì sao? Sau đó thế nào?”

“Có phải cậu gặp lại chim béo không?”

Các thiếu niên yêu tinh cũng tham gia vào đội ngũ thúc giục. Bọn họ vừa mới lên mười tuổi không lâu, cơ hội rời khỏi Cây Thần cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Luôn tò mò về ma thú trong rừng, nay nghe được câu chuyện của bạn nhỏ, họ lại càng cảm thấy hứng thú.

Bị nhiều cặp mắt lấp lánh nhìn chăm chú như thế, Thư Lê dần quen, rồi tự tin tiếp tục kể: “Sau khi chia tay ngài rắn lớn, em một mình bay về phía Cây Thần…”

Bay một lúc lâu, đến khi trời đã tối, cậu nhớ đến lời cảnh cáo không được đi vào ban đêm của ngài ma xà. Thế là Thư Lê tìm chỗ nghỉ qua đêm. May mắn thay, cậu phát hiện một tổ chim trên nhánh của một cây khổng lồ cao hơn hai mươi mét.

Trong ổ chim có một chim mẹ trắng trắng tròn tròn. Thư Lê liền trao đổi một trái cây với chim mẹ béo, nhờ đó thành công tiến vào ở trong tổ chim.

Các yêu tinh trưởng thành nghe đến đây đều không khỏi khen ngợi nhóc con thông minh.

Cách hành xử của Sperion quả thật trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn nhỏ khác, cậu biết cách tận dụng lợi thế của mình để thay đổi hoàn cảnh bản thân.

“... Tổ chim rất mềm mại, chim béo đối xử với em cũng rất tốt, bảo vệ em và cả đàn chim non ở dưới bụng, đêm đó em đã ngủ rất ngon.” Thư Lê phấn khích kể lại khiến các bạn nhỏ đứng ngồi không yên, mong muốn một ngày đó cũng có thể trải nghiệm sống trong tổ chim.

“Nhưng mà…”

Đột nhiên giọng điệu của cậu thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Ngủ đến nửa đêm, em bị đánh thức bởi tiếng khóc của con người.”

“Gì cơ? Con người á?” Diễn biến xảy ra quá nhanh làm các bạn nhỏ không bắt kịp suy nghĩ, tất cả đều bối rối. Kumandi và các thiếu niên yêu tinh dừng bút đang ghi chép lại, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Thư Lê. Các yêu tinh trưởng thành cũng không ăn trái cây nữa mà kinh ngạc đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.

“Sperion, em đã gặp con người à?” Elsa lo lắng hỏi: “Em có chạm mặt họ không, có bị thương không?”

Ôi thần Ánh Sáng ở trên cao! Rốt cuộc tối qua bé con đã gặp chuyện đáng sợ gì vậy? Nếu chẳng may tối qua Vương không tìm được cậu, có phải cậu bé sẽ…

Elsa không dám nghĩ đến những chuyện xảy ra sau đó, hai chân cô mềm nhũn vì sợ hãi.

Leah đã ngừng chơi đàn từ lâu, đỡ lấy cô, lo lắng nói: “Đừng lo lắng, dù sao thì em ấy cũng đã quay về rồi…” Không biết đang trấn an cô hay trấn an chính mình nữa.

Thư Lê không ngờ khi nhắc tới con người phản ứng của các yêu tinh trưởng thành lại lớn như vậy, Elsa và Leah dường như còn sắp khóc. Tình tiết tiếp theo lại càng đáng sợ, cậu không biết mình có nên kể ra không.

Docia nắm chặt hai tay, âm thầm cắn răng. Xem ra nàng đánh Chris vẫn chưa đủ nặng tay, đáng ra nên đấm đá thêm vài cái nữa để cho anh nhớ kỹ.

“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?” Angel hỏi: “Sao con người lại khóc vậy?”

Nhóc con ngây thơ không biết con người đáng sợ như thế nào, sau khi ngạc nhiên liền thắc mắc diễn biến tiếp theo của câu chuyện.

Thư Lê điều chỉnh tâm lý ổn định, điều chỉnh quá trình lại cho đẹp hơn một chút, tránh làm cho các yêu tinh trưởng thành lo lắng.

“Ban đầu em không nhận ra đó là con người, anh ấy khóc… Rất, rất thê lương, có lẽ là do đồng đội anh ấy gặp chuyện không may, em muốn thò đầu ra xem qua một chút nhưng chim béo đã cản em lại, không cho em nhìn.”

Các yêu tinh trưởng thành không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Chim béo làm tốt lắm!

“Kết quả em còn chưa hiểu rõ tình hình, lại xuất hiện một tốp hắc kỵ sĩ mặc áo giáp…”

“Hắc kỵ sĩ!” Lần này không chỉ Elsa và Leah, mà cả hai yêu tinh nam như Cite và Ores cũng đều la thất thanh.

Ba yêu tinh nữ nhanh chóng bay đến bên cạnh Thư Lê, nhẹ nhàng an ủi cậu: “Sperion, em đừng sợ, em đã quay trở lại, an toàn rồi.”

“Cục cưng, đều là lỗi của chị, chị đã không làm tròn trách nhiệm bảo vệ em.” Docia tự trách mình.

“Thần Ánh Sáng phù hộ, em vẫn bình an vô sự, quá tốt rồi.” Leah nức nở nói.

Thư Lê bị ba yêu tinh trưởng thành ôm tới ôm lui, vừa lúng túng lại vừa cảm động.

“Cái đó… Em không sao đâu, các chị đừng buồn mà.” Cậu ôm Docia một cái rồi nói tiếp: “Đây không phải lỗi của chị, mọi chuyện đều là sự cố ngoài ý muốn.”

Dù sao thì cũng phải thừa nhận đây đúng là một chuỗi sự cố đen đủi. Con chim lớn ngu ngốc kia mới là kẻ cần được dạy dỗ nhất. Nếu nó không ăn trộm trái cây, không hống hách đối đầu cùng Chris thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Elsa, hắc kỵ sĩ là gì vậy ạ? Có đáng sợ lắm không ạ?” Dicio cắn ngón tay hỏi.

Elsa dần bình tĩnh lại, nhưng câu hỏi của nhóc con khiến cô nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Hắc kỵ sĩ là kẻ mang hơi thở của cái chết, là những sứ giả hắc ám đến từ địa ngục. Tất cả tín đồ của ánh sáng đều là mục tiêu săn bắt của chúng. Trên lục địa, nếu chẳng may gặp phải hắc kỵ sĩ, chỉ có hai lựa chọn duy nhất: giết hoặc chạy, tuyệt đối không có lựa chọn thứ ba.

“Hắc kỵ sĩ rất đáng sợ!” Thư Lê thấy Elsa như muốn nói lại thôi, bèn trả lời giúp cô. Mấy nhóc con không thể ngây thơ mãi được, chúng phải biết đến sự ác độc của thế giới này. Sau chuyện tối qua, cậu càng sâu sắc nhận ra thế giới bên ngoài rừng rậm nguy hiểm đến mức nào, không có năng lực mạnh mẽ thì thật khó để sống sót.

Ngay cả vị ma pháp sư triệu hồi lốc xoáy cũng phải bó tay trước hắc kỵ sĩ, cuối cùng Tinh Linh Vương phải ra sân giết hết bọn chúng.

Lòng ngưỡng mộ của Thư Lê đối với Tinh Linh Vương giống như nước sông cuồn cuộn, tuôn trào liên tục không ngớt.

Cậu kể lại đầu đuôi ngọn nguồn quá trình chiến đấu giữa hắc kỵ sĩ và Tinh Linh Vương cho toàn bộ yêu tinh nghe.

Các thiếu niên yêu tinh cùng những bạn nhỏ ai nấy đều hết sức chăm chú, thỉnh thoảng còn hít sâu một hơi. Còn các yêu tinh trưởng thành thì siết chặt bàn tay, chỉ hận bản thân lúc ấy không có mặt, không thể bảo vệ bé con.

Khi tổ chim bị nghiêng, chim mẹ béo vẫn ra sức bảo vệ tiểu yêu tinh cùng đàn con, khiến mọi người cảm động không thôi.

Nó tên là Doris sao? Nếu nó đồng ý, họ muốn mời nó cùng đàn con đến sống tại Cây Thần. Ở Cây Thần an toàn hơn rất nhiều so với bìa rừng.

Đúng vậy, thông qua lời miêu tả của bé con, bọn họ có thể chắc chắn rằng con chim Sekern đáng ghét đã đưa cậu tới bìa rừng, vì thế nên khi kiểm tra tổ của nó, họ mới không tìm thấy bất cứ dấu vết nào.

Cũng chỉ có bìa rừng mới có con người xông vào. Con chim Sekern chết tiệt đó, nó đừng hòng được ở lại Rừng Rậm Yêu Tinh.

“... Tổ chim nghiêng quá nên trái cây em đưa cho chim mẹ vô tình lăn xuống đập trúng hắc kỵ sĩ.” Thư Lê ôm mặt nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cậu không khỏi toát mồ hôi hột cho chính mình.

Cậu thậm chí không dám tưởng tượng, nếu khi đó hắc kỵ sĩ vung một nhát dao về phía họ, liệu cậu cùng mấy chú chim trên tổ có còn sống sót đến bây giờ không.

“Đập… Đập trúng hắc kỵ sĩ sao?”

Tất cả yêu tinh đều kinh hãi.

Elsa nghe xong suýt ngất, không ngừng lẩm bẩm: “Ôi thần Ánh Sáng ở trên cao, ôi thần Ánh Sáng ở trên cao…”

“Hắc kỵ sĩ phát hiện ra các em sao?” Kumandi bình tĩnh hỏi.

Thư Lê gật đầu, cậu ngước nhìn dải mây rực rỡ phía chân trời, nhớ lại khoảnh khắc Tinh Linh Vương xuất hiện.

Vào lúc bản thân rơi vào tuyệt vọng nhất, Tinh Linh Vương giống như một tia sáng rực rỡ, xua tan bóng tối và chiếu thẳng đến tận đáy lòng cậu.

Elsa thở phào nhẹ nhõm. Thì ra Vương đã cứu Sperion trong tình huống như thế. Chẳng trách y không nói gì mà đã cưỡi thú một sừng đi mất.

Mặc dù yêu tinh và tinh linh đều là con của thần Ánh Sáng, nhưng khi chiến đấu với thế lực hắc ám, tinh linh thường chiếm ưu thế hơn.

Mười nghìn năm trước, trong Cuộc Chiến Giữa Các Vị Thần, tộc tinh linh từng chịu tổn thất nặng nề nên đến nay dân số cũng chỉ còn lại không quá hai nghìn.

So với tộc yêu tinh mười năm có thể cho ra đời một nhóm bé con, thì điều kiện để tộc tinh linh mang thai lại hà khắc hơn rất nhiều.

Cây Mẹ Tinh Linh phải mất một trăm năm mới kết được một trái. Sau khi kết trái, còn phải mang thai năm sáu chục năm nữa mới có thể chín. Nói cách khác, từ lúc kết trái đến khi sinh ra cần ít nhất một trăm năm mươi năm.

Nhưng không biết tại sao, Cây Mẹ Tinh Linh đã rất lâu rồi không kết thêm trái. Không chỉ có tộc tinh linh lo lắng, tộc yêu tinh cũng thấy sốt ruột thay họ.

Nghe xong những gì bé con phải trải qua, họ lại càng đề cao cảnh giác.

Thế lực hắc ám đã quay trở lại!

“Chiếp chiếp chiếp…” Buổi tọa đàm dài kết thúc trong tiếng kêu lanh lảnh của Sif.

Nên đi ăn cơm tối rồi!

Các bé con yêu tinh kêu lên vì đói, vọn nhỏ nhìn chằm chằm vào bốn quả hình lê, nước miếng chảy ròng ròng.

Thư Lê gom trái cây lại mang tới nhà ăn của trường, nhờ các yêu tinh trưởng thành cắt thành từng miếng nhỏ phân phát cho các bạn nhỏ.

Trái cây chia ra rất vừa vặn, không chỉ các bạn nhỏ được ăn mà cả các thiếu niên yêu tinh cũng được nhận vài đĩa.

Ăn cơm tối xong, Thư Lê đi cùng Kumandi về nhà.

“Kumandi, ngài rắn lớn tặng em nhiều quà lắm, anh xem qua một chút xem có món nào anh cần không?”

Trên thảm, Thư Lê lấy ra từ nhẫn trữ vật một đống đồ hiếm lạ kỳ quái.

“Anh không cần đâu.” Kumandi bảo cậu thu lại đồ đạc, rồi mở cuốn sổ đã ghi chép hôm nay ra: “Xem lại một chút.”

“Ơ?” Thư Lê ngây người nhìn những dòng chữ chi chít trên sổ ghi chép của Học sinh giỏi Yên Tĩnh, liền nuốt nước bọt.

Đừng nói là muốn cho cậu ôn lại buổi tọa đàm chiều nay nha.

Kumandi lạnh lùng nói: “Trong suốt quá trình kể chuyện, em đã nói sai 170 danh từ, 53 tính từ, 36 trạng từ, còn ngữ pháp thì như một mớ hỗn độn.”

Thư Lê nghẹn họng nhìn trân trối. Nhiều… Nhiều như vậy sao? Không phải mọi người đều nghe rất say sưa sao? Ngay cả Cite cũng không bắt lỗi cậu mà!

Nhìn thấy ánh mắt không phục của nhóc con, Kumandi đặt sổ ghi chép trước mặt cậu, chỉ vào những lỗi sai đã được đánh dấu rồi giảng bài tại chỗ.

Thư Lê càng nghe càng rụt hai vai lại, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Hu hu… Cậu sai nhiều thế sao? Thật mất mặt mà!

Kumandi thấy cậu đã tự mình nhận ra lỗi sai, sắc mặt cũng dịu lại, anh khen: “Mặc dù sai không ít, nhưng quá trình kể lại vô cùng sống động.”

Thư Lê lắc lắc hai tai, ngượng ngùng nói: “Em cảm ơn ạ.” Xem ra cậu vẫn còn chỗ được khen nhỉ?

Nhìn khuôn mặt ủ rũ của nhóc con, Kumandi khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Đầu tiên phải sửa cách phát âm danh từ đã.”

“Vâng ạ…” Bé con ngoan ngoãn gật đầu.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc học, chẳng mấy chốc đã đến khuya.

Thư Lê ngáp một cái, đặt bút xuống.

Học sinh giỏi Yên Tĩnh đọc qua một lần rồi để cậu tự luyện tập, còn anh thì lấy ra một cuốn sổ trống khác ra viết chữ không ngừng.

Thư Lê tò mò vươn cổ qua: “Kumandi, anh viết gì thế?”

Kumandi vẫn không ngẩng đầu lên, anh nói: “Nhạc thiếu nhi, thơ ca.”

Thư Lê ngạc nhiên: “Là bài tập Cite giao sao?”

“Ừm.” Kumandi viết xong câu cuối cùng, buông bút lông chim xuống: “Muốn nghe không?”

“Có ạ!” Thư Lê vui vẻ đồng ý. Học tập mệt mỏi vừa hay giải trí một chút cũng tốt.

Kumandi lấy một cây đàn hạc nhỏ trong túi chứa đồ ra, gảy nhẹ một cái, mở trang thứ nhất trong sổ ghi chép ra, nhìn lời ca trên giấy vừa đàn vừa hát.

“Vườn quả xinh đẹp của yêu tinh

Bỗng xuất hiện chim Sekern kiêu ngạo

Bắt đi bé con yêu tinh

Bỏ lại nơi bìa rừng

Sperion dũng cảm

Chẳng sợ gian nguy

Quyết tâm vượt qua rừng rậm

Quay về với Cây Thần

…”

“Chờ đã…”

Thư Lê nghe được một nửa, càng nghe lại càng thấy sai sai, liền ngăn Kumandi tiếp tục gảy đàn, không dám tin mà nhìn anh.

“Sao lại có tên em trong bài hát thiếu nhi thế?” Đây rõ ràng là bài hát kể lại chuyện cậu bị con chim to lớn ngu ngốc bắt đi mà!

Kumandi thản nhiên nói: “Từ trước tới nay, những câu chuyện của tinh linh và yêu tinh vẫn luôn được trình bày lại dưới dạng bài hát thiếu nhi hoặc thơ ca, như vậy mới có thể lưu truyền tốt hơn.”

Miệng Thư Lê há to đến mức đủ để chứa cả một quả trứng cút. Cậu biết rất nhiều bài hát thiếu nhi kể về những sự kiện xảy ra trong quá khứ. Ví dụ như bài nắp nồi và đùi gà nào đó. Ơ, không đúng, lời bài hát đó vốn là do cậu chế mà. Đúng ra thì nó phải là câu chuyện về tinh linh và người lùn.

Nhưng mà…

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày bản thân lại trở thành nhân vật chính trong bài hát thiếu nhi!

Trong lòng Thư Lê rối mù.

“Không thích bài này à?” Dường như Kumandi thấy được sự xấu hổ của cậu: “Anh còn viết bài khác nữa.”

“Hả?” Cả người Thư Lê chấn động.

Chỉ nghe thiếu niên yêu tinh tóc đen dùng giọng hát véo von hát:

“Bé con yêu tinh hôn mê

Tỉnh lại trên cành cây xa lạ

Bất lực nhìn xung quanh

Phát hiện con sóc mẹ

Liền rút dao găm bên hông ra

Lớn tiếng la

Cút cút cút…”

Thư Lê buông mình nhào tới trước người Học sinh giỏi Yên Tĩnh chặn miệng anh lại, khóe mắt chảy hai giọt nước mắt lớn.

“Hát… Hát hay lắm, nhưng mà… Đừng có hát nữa… Huhuhu…”

Ngón chân cậu đào trên thảm đến nỗi sắp xây được một cái lâu đài to luôn rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Thư Thư: Ngàn vạn lần không nghĩ tới thế mà cũng có ngày mình trở thành “Nhân vật trong tiểu thuyết”

Bình Luận

0 Thảo luận