Sau khi các bé con yêu tinh trở về Cây Thần, bọn nhóc chạy thẳng đến nhà ăn của trường.
Luyện tập ma pháp vốn là một việc đòi hỏi rất nhiều thể lực. Luyện suốt từ trưa đến tối nên các nhóc con đều đói đến mức bụng kêu ọc ạch.
Vừa bước vào cửa, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, tất cả bạn nhỏ không kìm được mà lao tới bàn dài.
Tuy nhiên, các yêu tinh trưởng thành lại kiên quyết yêu cầu bọn nhóc phải đi rửa tay trước, nếu không sẽ không được lên bàn ăn.
Thế là bọn nhỏ đành xếp thành một hàng dài ở bồn rửa tay bên cạnh nhà ăn của trường.
Rửa tay xong, Thư Lê mệt mỏi vỗ cánh bay về phía bàn dài.
"Chào Sperion, ngày đầu tiên học ma pháp thấy thế nào?"
Thư Lê nghe thấy giọng nói thì quay đầu nhìn về phía bàn ăn bên cạnh. Cậu thấy một thiếu niên yêu tinh có mái tóc vàng xoăn, lộ ra một hàng răng trắng tinh đang cười rạng rỡ nhìn mình.
Là Carolla – bạn học của Học sinh giỏi Yên Tĩnh.
Thư Lê yếu ớt đáp: "Hơi mệt một chút."
Carolla nhìn bộ dạng mệt mỏi của cậu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nó không chỉ là mệt mỏi một chút đâu!
Mọi người đều biết, Sperion đã thức tỉnh toàn bộ các hệ ma pháp. Các tiểu yêu tinh khác chỉ cần tập trung một hoặc hai hệ là đủ, còn cậu thì phải lo liệu cả sáu hệ. Hệ còn lại là hệ bóng tối, do tuổi còn nhỏ nên tạm thời chưa cần luyện tập.
Nói đơn giản, cậu phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều mới có thể trở thành một ma pháp sư xuất sắc.
Đây quả thật là một thử thách không hề nhỏ đối với một bé con yêu tinh chỉ mới năm tuổi.
Carolla đã thức tỉnh hệ nước và hệ cỏ. Người khác chỉ luyện hai hệ thôi cũng đã đủ mệt rồi, huống hồ Sperion còn phải cùng lúc luyện tập cả sáu hệ.
Nhìn nhóc con uể oải như một cây cỏ khô héo kia, trông thật đáng thương biết bao.
Thư Lê nhận thấy ánh mắt đồng cảm của đối phương, cậu mím môi, đưa mắt nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Học sinh giỏi Yên Tĩnh đâu, lập tức hỏi:
"Kumandi đâu rồi?"
"Cậu ấy à…" Carolla giơ tay đáp: "Chiều nay cậu ấy đi tới khu buôn bán, nhưng đến giờ vẫn chưa về, có lẽ đã bị việc gì đó giữ chân lại."
Dù sao thì trong khu buôn bán cũng có nhiều quán ăn nhỏ, chỉ cần trả chút tiền vàng là có thể no bụng.
Thư Lê hơi hụt hẫng.
Vốn dĩ cậu còn muốn hỏi anh về chuyện ma pháp.
Nhưng vì anh có việc bận, đành để ngày mai nói sau vậy. Bây giờ cậu phải ăn no, tranh thủ phục hồi thể lực và sức lực trước đã.
Cậu chầm chậm bay đến bàn dài của các tiểu yêu tinh, kéo ghế ngồi xuống, liền phát hiện Budno đã ăn gần hết một đĩa rồi.
"Budno, ăn từ từ thôi." Thư Lê nhắc nhở. Với tốc độ ăn của nhóc mập này, không khéo lại ảnh hưởng đến dạ dày mất.
"Ừ ừ!" Budno vừa gật đầu, vừa không ngừng nhét trái cây nhỏ vào miệng, ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Nhóc ta đói lả rồi.
Để giảm cân, buổi trưa Budno chỉ ăn một đĩa trái cây. Không ngờ buổi chiều luyện tập ma pháp lại tiêu hao nhiều thể lực đến vậy, mặt trời còn chưa lặn nhóc đã đói đến mức bụng dính vào lưng.
Khó khăn lắm mới đợi được đến giờ tan học, nhóc ta lập tức trở thành người đầu tiên chạy vào căng tin, người đầu tiên rửa tay và cũng là người đầu tiên ngồi lên bàn ăn.
Để bù đắp cho bản thân, Budno quyết định bữa tối này sẽ ăn hẳn hai đĩa lớn.
Thư Lê không khuyên nổi nhóc mập, ngược lại còn bị dáng ăn ngon lành kia khơi dậy khẩu vị. Cậu cầm một trái nhỏ màu đỏ lên, nhét vào miệng, cắn mạnh một cái, tức thì nước trái cây chua ngọt tràn ngập khắp khoang miệng, kích thích sự thèm ăn của cậu.
Cậu cũng chẳng dè dặt nữa, bắt đầu ăn thả ga.
Ăn hết mười trái nhỏ màu đỏ, Thư Lê lại cầm bánh nướng lên, ăn kèm với mật hoa.
Mật hoa ngọt ngào vẫn như mọi khi, bánh nướng giòn mềm mang theo hương thơm nồng của sữa. Từng cái, từng cái, Thư Lê ăn liên tiếp năm cái. Cuối cùng bụng cũng no được một nửa.
Cậu khẽ thở ra một hơi, rồi bắt đầu giảm tốc độ ăn uống.
Sau khi Dicio ăn xong quả trứng chim cuối cùng, nhóc liếm môi đầy thỏa mãn rồi ợ một cái rõ to, trông có vẻ rất no nê. Quay đầu nhìn về phía Budno, nhóc phát hiện đối phương đã ăn đến nửa đĩa thứ hai. Dicio liền nhíu mày, đưa tay dọn đĩa đi.
“A…” Budno phồng má, vẻ mặt thoáng bối rối. Trái cây đâu? Trái cây to mà nhóc ta đã đặc biệt xin từ yêu tinh trưởng thành đâu?
Ngó nghiêng xung quanh, chẳng mấy chốc Budno phát hiện trái cây của mình đã bị chuyển đến trước mặt Dicio. Nhóc ta vội nuốt miếng thức ăn trong miệng, trừng to đôi mắt nâu.
“Trái cây của tớ!”
Dicio mặt không cảm xúc hỏi: “Cậu đã ăn mấy đĩa rồi?”
Budno hơi ngơ ngác, chột dạ giơ một ngón tay: “Đây là đĩa đầu tiên của tớ.”
Dicio chỉ vào đĩa của Thư Lê, vạch trần lời nói dối của nhóc ta một cách lạnh lùng: “Đĩa đầu tiên chỉ có hai quả Tata.”
Quả Tata to, vị giòn ngọt, dễ no. Thông thường một bữa có hai quả Tata, nếu muốn ăn thêm có thể tự mình xin từ yêu tinh trưởng thành.
Với bản tính tham ăn của Budno, khi bắt đầu bữa ăn, nhóc ta chắc chắn sẽ ăn quả Tata trước.
Mà bây giờ, trong đĩa của nhóc mập vẫn còn có những ba quả.
Rõ ràng là nhóc ta đã ăn xong đĩa đầu tiên rồi, sau đó mới xin thêm từ yêu tinh trưởng thành.
Budno muốn phản bác nhưng không tìm được lý do nên chỉ biết trừng mắt nhìn.
Angel ăn xong bánh nướng, dùng khăn tay nhỏ lau miệng, tươi cười nói với Dicio: “Đừng khắt khe quá với cậu ấy như vậy! Hôm nay tiêu hao nhiều sức lực, ăn thêm một chút cũng không sao.”
Budno nghe Angel nói thay mình thì nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Vẻ mặt Dicio lạnh lùng, thờ ơ.
Angel lại nói: “Bữa tối ăn no thì ban đêm không được ăn vặt nữa.”
Sắc mặt Budno lập tức thay đổi, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào nụ cười của Angel.
“Ăn vặt?” Dicio cười lạnh, nói: “Đồ ăn vặt từ đâu ra?”
Budno ngập ngừng, Angel tốt bụng giải thích: “Tuần trước lúc chúng ta cùng đi dạo ở khu buôn bán, cậu ấy đã mua một túi bánh quy thú nhỏ.”
“Angel!” Budno đỏ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=46]
Có bạn bè nào lại bán đứng nhau như vậy chứ?
Angel thấy ánh mắt giận dữ của nhóc ta thì gãi gãi mái tóc bạc rồi xin lỗi: “A, xin lỗi cậu, tớ lỡ miệng.”
Dicio thì chẳng chút thương xót, đưa ngay phần trái cây còn lại trong đĩa cho yêu tinh trưởng thành.
Đối với những kẻ không biết tự kiềm chế, nhóc tuyệt đối sẽ không thông cảm. Nhóc mập còn dám ăn vụng vào ban đêm, rốt cuộc có muốn giảm cân không cơ chứ?
Budno cúi đầu ủ rũ, chỉ tay một cách đáng thương.
Thư Lê vừa ăn trái cây vừa xem kịch.
Năm năm rồi, Budno vẫn chưa gầy đi hoàn toàn là bởi thỉnh thoảng nhóc ta lại ăn vụng. Còn Angel, đứa nhỏ xấu bụng này luôn vô tình hay cố ý tiết lộ hành vi ăn vụng của nhóc mập cho Dicio. Sau khi biết được, Dicio sẽ lập tức tịch thu hết chỗ đồ ăn vặt của Budno.
Đợi ba người bạn nhỏ nói chuyện xong, Thư Lê kịp thời hỏi: “Budno, cậu ăn no chưa?”
“Ợ… No rồi.” Budno sờ cái bụng hơi phình ra.
Thực ra nhóc ta đã no từ lâu, chẳng qua vì tính ham ăn nên mới cố ăn thêm mà thôi.
Thư Lê nói: “Đợi tớ ăn xong rồi chúng ta cùng đến khu buôn bán nhé?”
Để nhóc mập không nghĩ đến đồ ăn, cách tốt nhất chính là chuyển sự chú ý của nhóc ta sang thứ khác.
Quả nhiên, vừa nghe đến việc đi tới khu buôn bán, hai mắt Budno đã sáng rực lên: “Đi!”
Dicio và Angel cũng muốn đi cùng, thế là Thư Lê bắt đầu ăn nhanh hơn.
“Sperion, cậu định đến khu buôn bán để mua gì thế?” Angel tò mò hỏi.
Thư Lê thành thạo bóc vỏ trứng chim rồi đáp: “Đến trạm đưa tin để gửi quà cho ngài rắn lớn.”
Năm năm qua, cậu vẫn duy trì liên lạc với ngài rắn lớn, thi thoảng lại gửi thư cho nó.
Đương nhiên, ngài rắn lớn cũng thường hồi đáp bằng những thứ kỳ lạ.
Chiều hôm qua, cậu vừa nhận được một khối tinh thể trong suốt rất lớn, trông có vẻ vô cùng quý giá. Hôm nay, cậu định gửi quà lại cho ngài rắn lớn, đồng thời tiện đường ghé qua phòng thí nghiệm ở khu buôn bán để giám định chất lượng và công dụng của tinh thể.
“Ồ, ngài rắn lớn thật tốt quá!” Angel thốt lên đầy ngưỡng mộ.
Năm năm trước, Sperion bị con chim lớn ngốc nghếch đưa vào Rừng Rậm Yêu Tinh, tình cờ quen biết ngài rắn lớn, từ đó trở thành bạn bè thân thiết. Họ thường xuyên tặng quà qua lại, khiến Angel cũng rất muốn được quen một người bạn ma thú.
Đáng tiếc, cậu ấy còn nhỏ tuổi, chưa thể tự mình khám phá Rừng Rậm Yêu Tinh.
Thư Lê cũng cảm thấy ngài rắn lớn quả thật rất tốt.
Cậu cũng không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ ấy lại khiến mình kết bạn với một con ma xà khổng lồ.
Ngài rắn lớn không hề lạnh lùng keo kiệt như lời đồn của các yêu tinh khác, ngược lại nó rất hiền lành và hào phóng, mỗi lần tặng quà đều là những món vô cùng quý giá.
Có những thứ Thư Lê thậm chí còn chưa từng thấy, toàn là đặc sản từ một số quốc gia trên đại lục.
Không biết ngài rắn lớn lấy chúng từ đâu, nhưng Thư Lê rất vui khi nhận được và luôn cẩn thận gửi quà đáp lễ.
Ban đầu, cậu thường gửi hạt giống hoa pha lê đỏ. Sau đó, ngài rắn lớn hồi âm, nói rằng nó đã lên cấp bảy, tạm thời không cần hạt giống nữa, bảo cậu giữ lại mà dùng.
Thư Lê cảm thấy áy náy, lập tức đổi sang gửi đá mặt trăng, cỏ nhật kim,...
Ngài rắn lớn lại hồi âm, dặn rằng mỗi lần gửi không cần chọn quà quý giá như vậy. Những thứ lấy ra từ nhà ấp vốn là bảo bối mà thần Ánh Sáng ban cho bé con yêu tinh, dùng một ít là mất đi một ít, sau này muốn dùng sẽ hối tiếc vì số lượng không còn đủ.
Thư Lê vô cùng cảm kích sự thấu hiểu của ngài rắn lớn. Lần sau gửi quà, cậu đã chọn những thứ bình thường hơn, chẳng hạn như các loại trái cây ngon trong vườn yêu tinh.
Sau mỗi buổi thu hoạch trái cây, cậu đều thu thập rồi tích trữ chúng vào nhẫn trữ vật.
Nhẫn trữ vật có chức năng bảo quản rất tốt, trái cây tươi để vào đó mười ngày nửa tháng cũng không hỏng. Cậu thường tích trữ đến một lượng nhất định, sau đó mới đến khu buôn bán mua một chiếc hộp thật đẹp, đóng gói cẩn thận rồi đến trạm gửi tin để gửi bưu kiện.
Lần đầu tiên nhận được trái cây, ngài rắn lớn đã nhanh chóng hồi âm, nói rằng rất thích trái cây do yêu tinh trồng.
Thư Lê thấy nó thích nên từ đó thường xuyên gửi trái cây hơn.
Tuy nhiên, hôm nay cậu lại không có ý định gửi trái cây.
Ngài rắn lớn đã tặng cậu một khối tinh thể quý giá, vì vậy cậu phải gửi lại một món quà đặc biệt hơn.
Cậu chọn đi chọn lại những thứ trong nhẫn trữ vật, và cuối cùng thật sự tìm được một món đồ không tồi.
Đó là một cây tăm xỉa răng.
Ba năm trước, vào ngày Hạ Chí, Long Vương Hamon đã tình cờ đến làm khách tại Vương Quốc Tinh Linh.
Đó cũng là lần đầu tiên Thư Lê được gặp một con rồng phương Tây trong truyền thuyết.
Toàn thân nó màu bạc, lớp vảy lấp lánh như gương dưới ánh nắng. Thân hình không hề cồng kềnh như trong phim mà lại thon dài, đẹp đẽ. Đôi cánh như cánh chim, rộng hàng chục mét, chỉ cần khẽ vỗ một cái đã cuốn lên một cơn lốc đáng sợ.
Những con rồng đều vô cùng to lớn, có thể chở ba người trưởng thành trên lưng mà chẳng thành vấn đề.
Tiểu yêu tinh so với con rồng khổng lồ chẳng khác gì so con kiến với con voi.
May thay, Hamon có thể biến hình.
Trước khi bước vào Vương Quốc Tinh Linh, Hamon biến thành một người đàn ông cao lớn, đẹp trai với mái tóc bạc nhưng vẫn tỏa ra khí chất mạnh mẽ. Hôm đó, quảng trường Vương Quốc Tinh Linh vô cùng náo nhiệt, Thư Lê và Angel chen chúc trong đám đông, nhìn Hamon bước lên cao đài, nhận sự chào đón của Tinh Linh Vương.
Tinh Linh Vương và Hamon cười nói vui vẻ…
Hắn rất tò mò về Sperion, về tiểu yêu tinh được Tinh Linh Vương ban phước nên đã đặc biệt tìm cậu trò chuyện và còn tặng rất nhiều quà gặp mặt.
Rồng vốn là một chủng tộc nổi tiếng đam mê sưu tầm, rất thích những thứ lấp lánh. Vì vậy, phần lớn quà hắn tặng đều là đá quý và tiền vàng.
Thư Lê ngại ngùng không muốn nhận, nhưng Hamon lại kiên quyết tặng cho cậu. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng Tinh Linh Vương phải lên tiếng, cậu mới chịu nhận. May mắn thay, cậu có một chiếc nhẫn trữ vật đủ lớn, có thể chứa được cả núi vàng bạc ấy.
Trong quá trình sắp xếp đồ đạc, cậu phát hiện ra một vật dài mảnh bằng kim loại, tò mò hỏi Hamon đó là gì.
Hamon ban đầu hơi sửng sốt, sau đó cười lớn: “Đó là tăm xỉa răng của rồng.”
Cái tăm xỉa răng ấy đã vô tình lẫn vào trong đống đá quý và trở thành món quà tặng cho tiểu yêu tinh.
Thư Lê muốn trả lại, nhưng Hamon nói quà đã tặng thì không có chuyện nhận lại thế là dứt khoát từ chối.
Không còn cách nào khác, Thư Lê đành nhận lấy và cất trong nhẫn trữ vật suốt thời gian qua.
Hôm nay, khi chọn quà cho ngài rắn lớn, cậu vô tình thấy chiếc tăm xỉa răng và nghĩ rằng nó rất thích hợp để làm quà tặng.
Bởi sau khi các ma thú lớn ăn xong, trong kẽ răng của chúng thường có nhiều mảnh vụn thức ăn, lâu ngày không làm sạch thì dễ sinh vi khuẩn và sâu răng. Để giữ vệ sinh răng miệng, bọn chúng đều phải làm sạch răng thật cẩn thận.
Phần lớn ma thú chỉ bẻ cành cây để dùng tạm, nhưng tộc rồng lại khá cầu kỳ nên đã đặc biệt chế tạo tăm xỉa răng bằng kim loại bền chắc.
Ngài rắn lớn có rất nhiều răng, chắc chắn nó cũng sẽ thích cây tăm xỉa răng này.
Sau khi ăn cơm xong, Thư Lê cùng ba người bạn rời khỏi nhà ăn. Khi đi ngang qua sân vận động, bọn nhóc bắt gặp bốn con chim béo quen thuộc.
“Ồ, đó là chim béo!” Budno lớn tiếng reo lên.
“Chíp chíp chíp…” Lũ chim Tagunya lông xù trắng như tuyết nghe thấy tiếng reo thì vui vẻ chào lại đám nhóc.
Thư Lê vỗ cánh bay đến chỗ lũ chim béo, trìu mến vuốt ve chúng.
Bốn con chim béo này chính là những chú chim nhỏ của Doris.
Lúc trước, khi Thư Lê đi vào trong rừng, cậu đã nghỉ lại trong tổ chim của Doris.
Đêm ấy, cậu, Doris và bốn chú chim nhỏ cùng trải qua một trận sinh tử, từ đó hình thành một mối liên kết không thể tách rời.
Các yêu tinh cảm ơn chim béo vì đã bảo vệ tiểu yêu tinh rồi mời nó cùng các con đến định cư tại Cây Thần.
Chim béo vui vẻ đồng ý.
Là ma thú cấp thấp, việc sống ở rìa rừng vốn rất nguy hiểm. Khi chuyển đến Cây Thần, nó không chỉ nhận được một số tài nguyên tốt mà còn giúp đàn chim nhỏ lớn lên an toàn.
Thời gian trôi nhanh, bốn chú chim nhỏ đã lớn vù vù, giờ tròn trịa như những quả cầu tuyết, y hệt mẹ chúng.
“Chíp chíp?” Một trong bốn con chim béo kêu lên, hỏi Thư Lê định đi đâu.
Thư Lê thường xuyên giao tiếp với chúng, nên có thể hiểu được tiếng chim.
“Đi đến khu buôn bán.” Cậu trả lời.
“Chíp chíp, chíp!”
Bốn con chim béo xếp thành hàng, dang rộng cánh, để lộ tấm lưng rắn chắc, ra hiệu muốn đưa họ đến khu buôn bán.
Thư Lê hơi do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Dù sao thì chim béo bay nhanh hơn họ nhiều.
Angel và Budno vui mừng reo lên, nhanh nhẹn bay lên lưng chim béo, vùi đầu vào lớp lông mềm mại.
Dicio đợi Thư Lê ngồi lên lưng một con chim béo rồi mới từ tốn ngồi lên con còn lại. Giống như Angel và Budno, nhóc cũng vui vẻ lăn lộn trong đám lông xù.
“Chíp…”
Bốn con chim béo tạm biệt Sif rồi nhanh chóng vỗ cánh bay đi, trong chớp mắt đã rời khỏi sân vận động của trường học.
Tác giả có lời muốn nói:
Tuy ma xà được gọi là ma xà nhưng nó không phải là rắn thuần túy đâu, mà chỉ là một loại ma thú có hình dạng giống rắn. Thực ra nó giống các sinh vật thuộc hệ Kraken, có nhiều răng, sẽ xé rách con mồi rồi từ từ nuốt chửng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận