Vương tọa là cái gì? Vương tọa chính là vị trí trung tâm đấy!
Để cậu và Tinh Linh Vương cùng dùng bữa, chẳng phải là muốn cậu trở thành tâm điểm chú ý của mọi người sao?
Thư Lê cầm trái cây do dự, trong lòng vô cùng kháng cự. Cậu sợ rằng nếu mình quá căng thẳng sẽ làm ra mấy chuyện xấu hổ.
“Mau đi đi! Em nhìn kìa, Elliott cũng đang ngồi ở đó đấy.” Nam tinh linh chỉ vào chỗ ngồi phía dưới vương tọa.
Elliott là đệ tử của Vương, mà Sperion cũng đã được Vương chúc phúc, theo lý thì họ nên ngồi cùng nhau.
Thư Lê ngước mắt lên, liền thấy một nam tinh linh tóc đen trông thật quen mắt.
Hình như đó chính là người đứng cạnh Tinh Linh Vương lúc ở cửa thành.
Tên anh ấy là Elliott ư?
Thư Lê nghiêng đầu nghĩ ngợi, cảm thấy mình đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Dường như nhận ra ánh mắt của cậu, tinh linh tóc đen khẽ nhìn sang, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Đang nhìn trộm mà lại bị bắt gặp, Thư Lê vội vàng lúng túng giơ trái cây trong tay lên che mặt.
Elliott: …
Đây đã là lần thứ hai cậu nhóc tránh mặt anh. Kỳ lạ thật, chẳng lẽ anh có khuôn mặt dọa người lắm sao?
Elliott nghi hoặc, đưa tay xoa khuôn mặt điển trai của mình.
Saiya đang ngồi cạnh, thấy anh cứ xoa mặt mãi thì liền hỏi với vẻ quan tâm: “Elliott, cậu có cần một cái gương không?”
Nói rồi, cô lấy một chiếc gương từ vòng trữ vật ra đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Elliott bình thản buông tay đang xoa mặt xuống, lịch sự từ chối: “Tôi đã có gương rồi.”
“Ồ, vậy thôi!” Saiya nhún vai, cất gương đi, sau đó nhìn quanh rồi hỏi: “Cậu có thấy Sperion không?”
Sau khi vào trong lâu đài, các tiểu yêu tinh tản ra chơi đùa khắp nơi, chỉ khi tới giờ ăn các bé mới đi ra từ những góc khuất. Cô đã tìm quanh một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sperion.
“Ở đó.” Elliott chỉ tay, không chút do dự chỉ ra vị trí của tiểu yêu tinh.
Thư Lê đặt trái cây đang che mặt xuống, đang định thuyết phục nam tinh linh cho mình ở lại đây dùng bữa thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên.
“Sperion, Sperion, chỗ của em ở bên này nè, mau đến đây đi.”
Nghe thấy có người gọi, Thư Lê ngẩng đầu nhìn, liền thấy một nữ yêu tinh tóc đỏ đang nhiệt tình vẫy tay với cậu ở cách đó không xa.
Cậu lập tức nhận ra cô.
Ngày đầu tiên sau khi xuyên đến thế giới khác, chính “titan nữ” này đã tò mò thăm dò phía trước giường hoa của cậu. Khi ấy, cậu vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn trong trạng thái mơ hồ. Đến lúc hiểu ra sự tình, Elsa đã nhận nhiệm vụ chăm sóc bé con, còn nữ tinh linh thì rời khỏi nhà ấp.
“Saiya đang gọi em đấy, mau tới đi!” Nam tinh linh thúc giục.
Nhìn thấy ánh mắt từ xung quanh đồng loạt dồn về phía mình, Thư Lê lại cảm thấy ngượng ngùng. Thế nhưng chẳng bao lâu, cậu nhớ tới lời của Kumandi.
“Tinh linh giống yêu tinh, bọn họ đều rất khoan dung với các bé con. Vậy nên em không việc gì phải ngại ngùng cả.”
Đúng vậy, bây giờ cậu chỉ là một đứa nhỏ, một nghé con không sợ cọp, chưa hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hoàn toàn không cần phải lo lắng quá nhiều. Nếu cứ nhăn nhăn nhó nhó mãi thì lại quá kỳ cục.
Nghĩ thông rồi, Thư Lê liền không còn phản kháng nữa.
Cậu đặt trái cây trở lại đĩa, học theo lễ nghi do Elsa dạy mà cảm ơn nam tinh linh, rồi dưới cái nhìn dịu dàng của đối phương, cậu vỗ cánh bay về phía vương tọa.
Nam tinh linh nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu xa dần, khẽ thở dài.
Một nữ tinh linh bưng dĩa trái cây đi ngang qua, nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến không rời của nam tinh linh thì khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nam tinh linh cầm lấy trái cây nhỏ màu đỏ mà Thư Lê vừa cầm, đặt vào lòng bàn tay thưởng thức rồi than thở nói: “Bé con thật đáng yêu.”
Nhỏ nhắn như thế, lại tràn đầy năng lượng, biết lễ phép, e thẹn… Nếu không sợ làm cậu hoảng sợ, anh thật sự rất muốn xoa đầu nhỏ của cậu.
Nữ tinh linh liếc nhìn cậu bé tóc vàng đang bay về phía vương tọa thì lắc đầu với nam tinh linh: “Từ bỏ đi!”
Kể từ khi Cây Mẹ Tinh Linh im hơi lặng tiếng, đã rất lâu rồi tộc tinh linh không có bé con nào ra đời, điều này khiến những tinh linh từng được chăm sóc trẻ con không nhịn được mà than vãn.
Mỗi khi đến ngày Hạ Chí, nhìn thấy những đứa trẻ yêu tinh tinh nghịch, họ lại không kìm lòng muốn lừa vài đứa để giữ nhỏ ở Vương Quốc Tinh Linh.
Yêu tinh nhìn ra suy nghĩ ấy nên bảo vệ bọn nhỏ vô cùng cẩn thận. Trước khi quay về Rừng Rậm Yêu Tinh, bọn họ phải kiểm tra nhiều lần để đảm bảo rằng không còn đứa nào bị bỏ lại phía sau.
Thực sự giống như đang phòng trộm vậy.
Tinh linh bày tỏ rằng mình thật sự rất bất lực.
Dù có thích đến đâu, họ cũng sẽ không thực sự dụ dỗ đám nhóc yêu tinh, cùng lắm chỉ cần nhìn thêm vài lần là đã vừa lòng rồi.
Haizz, không biết đến khi nào Cây Mẹ Tinh Linh mới lại nở hoa kết trái, để bọn họ được thỏa mãn niềm vui chăm sóc bọn trẻ.
Thư Lê vội vàng bay đến bên cạnh Saiya, nhưng trước khi cậu kịp chào hỏi, Saiya đã lấy ra một chiếc ghế cao có đệm trên đó.
“Em ngồi đây nè.”
Thư Lê không nghĩ nhiều, liền hạ cánh xuống chiếc ghế cao và đặt mông ngồi lên chiếc đệm êm ái.
Ôi, thật là thoải mái quá.
Cậu tò mò chạm vào chỗ này chỗ kia, còn Saiya thì quay lại, đặt chiếc đĩa cao lên bàn ăn trước vương tọa.
“Em có thích trái cây và bánh quy này không? Chúng đều được Vương chọn lọc kỹ càng cho em đó.” Cô cười nói.
Thư Lê ngẩn người.
Cậu không ngờ Saiya lại hành động nhanh đến vậy, thế mà đã mang “món ăn” mình làm đến đây.
Elliott ngồi ở dưới vương tọa, liếc thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu thì không khỏi mỉm cười.
Một lúc sau, Thư Lê mới tỉnh táo lại, cả cơ thể căng cứng, không biết phải để chân tay ở đâu cho đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=36]
Điều đáng mừng duy nhất là lúc này Tinh Linh Vương không ngồi trên vương tọa, nếu không, chỉ cần đôi mắt xanh thẳm ấy nhìn qua, trái tim nhỏ của cậu chắc chắn sẽ đập liên hồi mất.
Lúc này, các bàn trong lâu đài đều đã chật kín tinh linh và yêu tinh, ai nấy đều thưởng thức đồ ăn một cách thỏa thích. Những bé con yêu tinh bụng đã đói meo, vừa ngồi vào bàn ăn nơi Elsa và những yêu tinh trưởng thành khác đang ngồi, liền ăn đến quên cả trời đất.
Sau khi Dicio no nê, nhóc ợ một tiếng hài lòng, rồi nhìn ngang ngó dọc nhưng lại không thấy bóng dáng anh lớn đâu cả. Nhóc nghi ngờ hỏi: “Sao không thấy Sperion đâu vậy?”
Angel đặt miếng bánh mì phô mai đang ăn dở xuống và lắc đầu.
Lúc nãy ai cũng đói quá, tranh nhau xông vào bàn ăn. Cậu bé còn tưởng anh lớn cũng nhào vào ăn cùng với họ.
Budno chạm vào cái bụng tròn trịa của mình, liếm mật hoa nơi khóe miệng rồi nói: “Tớ thấy Sperion và Kumandi đang ngồi trên đỉnh bức tượng đằng kia, cùng nhau ăn kẹo mút.”
Dicio và Angel lập tức nhìn về phía bức tượng.
Không có ai phía trên bức tượng.
“Cậu ấy không ở đây mà?” Angel bối rối.
“Kumandi ở đằng kia.” Dicio chỉ vào bàn ăn bên cạnh. Quả nhiên thấy thiếu niên yêu tinh tóc đen đang nhã nhặn ngồi trong một cái ghế lót nệm, thong thả ăn trái cây.
Nhưng Sperion không ở bên cạnh anh.
Tiếng cười nói trong đại sảnh quá ồn ào, cuộc trò chuyện giữa ba cậu bé yêu tinh này không hề thu hút được sự chú ý của yêu tinh trưởng thành.
“Cậu đã no chưa?” Dicio hỏi Budno.
Budno lập tức nuốt nửa trái cây còn lại trong tay: "No... No rồi... Ợ..."
Có vẻ ăn quá no rồi.
"Chúng ta đi tìm Sperion thôi!" Dicio dang rộng đôi cánh bay lên không trung.
"Được!" Angel thuận tay kéo Budno theo.
Budno nhanh chóng chộp lấy một quả rồi bị kéo bay lên.
Từ trước đến nay, yêu tinh trưởng thành không quản thúc các bé con, chỉ cần bọn nhỏ ăn no là có thể để chúng tự do vui chơi.
“Dicio, đừng rời khỏi lâu đài nhé.” Elsa nhắc nhở.
“Vâng ạ.” Dicio đáp lại.
Bọn họ chỉ muốn tìm Sperion, chứ không hề có ý định rời khỏi lâu đài.
Thế nhưng, lâu đài quá lớn, cả ba lượn một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng của Sperion đâu.
Lạ thật, anh lớn đi đâu rồi nhỉ?
“A, ở đó kìa!” Đôi mắt sắc bén của Budno phát hiện ra một cậu bé yêu tinh tóc vàng đang ngồi trên bàn ăn trước vương tọa. Cậu đang cầm một trái quả, nhai một cách thích thú.
"Sperion…"
Ba cậu bé reo hò, vỗ cánh bay tới.
Sau khi Thư Lê đột nhiên bị Saiya đặt lên bàn ăn này, cậu rất ngượng ngập, ngoan ngoãn ngồi trên ghế cao, không dám cựa quậy.
Tuy nhiên, chờ đợi mãi, Tinh Linh Vương cũng không xuất hiện. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cậu không nhịn được nữa, liền cầm một trái cây trên đĩa bên cạnh lên cắn một miếng.
Ưm… Rất ngon!
Quả này cậu chưa từng ăn, chắc hẳn là đặc sản của Vương Quốc Tinh Linh. Nó trông giống như quả dâu tây nhưng lại không có hạt trên bề mặt. Khi cắn một miếng, thịt quả mềm mịn, có vị chua ngọt xen lẫn, lại thoang thoảng mùi sữa đặc.
Cậu cắn hết miếng này rồi lại cắn thêm miếng khác, chẳng biết từ khi nào mà đã ăn xong một quả.
Tạm thời giải quyết được cơn đói, cậu liếm nước trái cây nơi khóe môi, bối rối ngẩng đầu nhìn lên vương tọa trống không.
Tinh Linh Vương không ăn trưa sao?
Rõ ràng Vương đã giúp dọn bàn trước đó, thế nhưng khi bữa ăn bắt đầu thì lại không thấy y đâu cả. Những tinh linh khác dường như coi đó là điều hiển nhiên, hoàn toàn không quan tâm đến tung tích của Vương, mà vẫn vui chơi hết sức thoải mái.
Vậy thì cậu cũng chẳng cần phải dè dặt nữa, cứ tự nhiên mà ăn thôi.
Cậu ăn hết một quả mà vẫn chưa thấy thỏa mãn, liền lấy thêm quả nữa, vừa mới cắn được hai miếng thì đã thấy ba cậu bé từ trên trời rơi xuống.
“Hả?” Thư Lê chớp mắt ngạc nhiên.
“Sperion, sao cậu lại ngồi ở đây?” Budno kiễng chân lên, đẩy đẩy chiếc ghế êm ái rồi dùng ngón tay chọc vào chiếc đệm mềm mại: “Ồ, chỗ này có vẻ rất thoải mái nhỉ.” Thư Lê bèn dịch sang một bên để nhóc ta ngồi vào.
Budno không hề khách khí, đưa tay bám vào rồi nhảy phắt lên ngồi cạnh Thư Lê.
Không gian trên chiếc ghế chân cao vốn có hạn, một bé con ngồi thì thoải mái, về lý thuyết cả hai bé con vẫn có thể miễn cưỡng chen ngồi được. Tuy nhiên, Budno lại là một bé yêu tinh mũm mĩm, lớn hơn mức trung bình. Thế nên khi cơ thể nhỏ nhắn nhưng tròn trịa của nhóc ta vừa ngồi xuống, Thư Lê lập tức bị đè ép xuống.
“Ơ?” Thư Lê cầm trái cây đang ăn dở, nghiêng người rồi rơi khỏi ghế cao.
Tại sao nhóc mập này vẫn chưa giảm cân thành công vậy? Chẳng lẽ nhóc ta lại không kiểm soát nổi lượng đồ ăn của mình sao?
Cậu shock đến mức quên mất mình có đôi cánh sau lưng.
"Sperion!" Dicio và Angel hoảng hốt lao đến định đỡ.
Budno đang nằm trên mép ghế, cố duỗi tay ra, gương mặt đỏ bừng.
Ngay lúc Thư Lê sắp đập mặt xuống bàn, một bàn tay trắng nõn đột nhiên vươn ra, túm lấy chiếc áo choàng nhỏ của cậu.
"Ơ?" Thư Lê lơ lửng giữa không trung, chật vật cầm lấy nửa trái cây, rồi quay đầu nhìn về phía tinh linh đã cứu mạng mình.
Đó chính là tinh linh tóc đen tên Elliott!
"Cảm... Cảm ơn anh." Áo choàng của cậu bị kéo căng, cổ cũng bị siết lại, khó nhọc mới nói ra được lời cảm ơn.
"Không có gì." Elliott nhẹ nhàng đặt cậu lên bàn, sau đó liếc nhìn nhóc mập mạp đang bò xuống từ ghế chân cao, khóe môi hơi cong lên.
Ôi thằng nhóc này mũm mĩm quá.
Nhìn mềm mại và có vẻ véo rất sướng tay.
Nghĩ như vậy, Elliott liền hành động ngay.
Budno vừa bò xuống khỏi ghế cao đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
“Ôi!" Nhóc ta trợn mắt ngạc nhiên. Đến khi hoàn hồn, mới nhận ra mình đang ngồi trong lòng bàn tay của một tinh linh tóc đen.
"Xin chào, anh tên là Elliott." Tinh linh tóc đen thân thiện giới thiệu bản thân.
"Xin... Xin chào, em tên là Budno." Nhóc mập trả lời một cách ngơ ngác. Giây tiếp theo, má nhóc ta đã bị đầu ngón tay của tinh linh tóc đen xoa hai lần.
“Ơ?” Budno ngồi yên không dám cựa quậy.
Elliott rất muốn ôm nhóc mập vào lòng xoa xoa, nhưng lại sợ nhóc ta bị thương nên chỉ nhẹ nhàng chạm một chút rồi tiếc nuối buông ra.
Budno choáng váng quay lại bàn ôm lấy má mình.
Dicio và Angel thì đầy vẻ bối rối, còn Thư Lê chỉ biết cạn lời nhìn chằm chằm vào tinh linh tóc đen.
Mặc dù trông nhóc mập có vẻ véo rất đã, nhưng cũng không thể nhéo má nhóc ta như nhào bánh bao như vậy chứ!
Elliott thản nhiên ngồi lại vào chỗ ngồi, anh cầm ly rượu lên, bình tĩnh hỏi những đứa nhỏ trên bàn: "Đã no chưa? Nếu chưa thì ăn nhanh đi, nếu không sẽ chẳng còn thời gian để ăn đấy."
Ý gì đây?
Thư Lê bối rối, vô thức đưa nửa trái cây trong tay lên miệng, cắn mấy miếng. Đúng lúc ấy, các tinh linh đang ăn cơm trong điện đột nhiên đồng loạt đứng dậy. Elliott cũng đặt ly rượu xuống, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, khẽ lau khóe miệng rồi rời khỏi bàn.
“Họ định làm gì vậy?” Angel hỏi.
Thư Lê lắc đầu, cậu cũng không biết.
“Bốp bốp bốp…”
Các yêu tinh tiến ra giữa đại sảnh, vỗ tay đều đều. Ngay sau đó, một âm thanh đàn hạc trong trẻo như tiếng nước chảy bất chợt vang lên.
Đôi tai Thư Lê giật nảy, toàn thân nổi da gà.
Trời ơi, nghe hay quá!
Đây là âm thanh đàn hạc hay nhất mà cậu từng nghe, linh hồn cậu dường như rung động theo từng nhịp của tiếng đàn.
Cậu vội vàng dang rộng đôi cánh và bay lên không trung, tìm kiếm người đang gảy đàn.
Là Tinh Linh Vương!
Thư Lê khẽ mở to mắt, sững sờ nhìn tinh linh tóc vàng được bao quanh bởi vô số tinh linh khác.
Chỉ thấy Vương tao nhã ngồi trên ghế, ôm một cây đàn hạc vàng sang trọng trong tay. Những ngón tay thon dài của y từ từ di chuyển trên những sợi dây tinh tế, khơi dậy từng tầng ánh sao gợn sóng. Đồng thời, âm nhạc vang lên như tiếng trời, một bản nhạc với giai điệu cổ điển, lặng lẽ như dòng suối chảy vào tận sâu trong lòng mỗi người nghe.
Tất cả các tinh linh và yêu tinh đều say mê trong giai điệu ấy, không tự chủ họ hát vang 《Bài ca của đất》.
"Khi sao mai ló dạng,
Sao đêm tan biến khỏi bầu trời, bóng tối cũng dần lùi xa.
Mặt đất hân hoan chào đón ánh sáng đã mất từ lâu.
Thần Mùa Xuân mang theo gió và mưa phùn, tưới mát mảnh đất khô cằn.
Vạn vật bừng hồi sinh.
Thần Đất Lauvene Hudface vĩ đại ban tặng chúng ta nguồn lương thực dồi dào.
Hãy cùng nhau cất tiếng hát, ngợi ca Ngài.
..."
Tinh linh và yêu tinh đều là những ca sĩ trời sinh. Khi hàng ngàn người đồng thanh hợp xướng, âm thanh ấy sẽ tạo nên một cảm giác rung động tận sâu trong lòng người.
Nhóm bé con mới sinh lần đầu tiên được chứng kiến một cảnh tượng vĩ đại như vậy nên đều trố mắt ngạc nhiên.
Thư Lê lơ lửng giữa không trung, linh hồn cậu bị lời ca và tiếng nhạc mê hoặc, dần rơi vào một khung cảnh kỳ lạ.
Giai điệu cổ xưa vang vọng, nghe mãi nghe mãi, trước mắt cậu dần hiện lên ảo giác.
Cung điện vẫn lộng lẫy như xưa, bàn ăn vẫn chất đầy thức ăn, những vị tinh linh ca hát và nhảy múa cũng chẳng khác gì trước, chỉ có Tinh Linh Vương trông trẻ trung hơn, đang gảy một cây đàn hạc bằng bạc.
Thư Lê dụi mắt thật mạnh để chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt.
“Dici… O...” Cậu quay lại định nói chuyện với bạn mình, nhưng phát hiện trên bàn giờ đã không còn ai.
Thư Lê cúi xuống nhìn tay, nhận ra một nửa trái quả đã biến mất.
Chẳng lẽ, cậu lại rơi vào ảo cảnh khi nghe tiếng đàn của Tinh Linh Vương và thơ ca đầy ma pháp của tinh linh sao?
Sau khi phát hiện ra sự thật, Thư Lê bình tĩnh lại.
Cite đã từng nói rằng ảo cảnh là quá khứ có thật.
Nói cách khác, những gì cậu đang chứng kiến là ngày Hạ Chí của nhiều năm về trước.
Dù sao thì trong ảo cảnh mọi người cũng không thể nhìn thấy mình, nên Thư Lê tùy ý vỗ cánh bay vào giữa đại sảnh, lướt đi giữa những tinh linh và yêu tinh khổng lồ.
Thế nhưng, ngay sau đó cậu phát hiện ra tất cả tuấn nam mỹ nữ đang nhảy múa xung quanh Tinh Linh Vương đều là tinh linh, tuyệt nhiên không có một ai là yêu tinh!
Bởi vì bọn họ không mặc áo choàng đuôi én.
Trong thời đại này… Chẳng lẽ vẫn chưa có yêu tinh sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Thư: Ảo cảnh từ nhiều năm về trước là bao nhiêu năm thế?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận