Sáng sớm tinh mơ, bốn tiểu yêu tinh xuất hiện ở Trung Tâm Nhiệm Vụ trên quảng trường nhỏ lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn của các yêu tinh trưởng thành.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Vào giờ này, lẽ ra mấy bé con phải còn đang ngủ ngon ở nhà mới đúng chứ?
Vì sao lại đến chỗ này vậy?
Hơn nữa, nhìn tư thế mấy đứa nhào về phía đồng bạn thì rõ ràng cũng là để nhận nhiệm vụ.
Các yêu tinh trưởng thành ngạc nhiên đến mức trợn tròn cả mắt.
Bọn họ vốn cho rằng Kumandi mười lăm tuổi đã đủ nhỏ lắm rồi, ai ngờ lại xuất hiện thêm bốn nhóc con mới chỉ năm tuổi!
Kumandi thấy bạn nhỏ tóc vàng bay về phía mình thì khen ngợi: “Đến đúng giờ lắm.”
“Hì hì hì.” Thư Lê bay đến trước mặt anh, hai mắt cậu cong lên, nhếch miệng cười: “Cũng may là có chim béo giúp đỡ đó ạ.”
Nếu không có chim béo giúp đỡ, chắc chắn mấy đứa bọn cậu đã đến trễ rồi.
Dicio và Angel kéo theo Budno còn ngái ngủ bay đến. Sau khi chào hỏi Kumandi xong, cả ba lại tò mò nhìn sang đánh giá ba yêu tinh trưởng thành.
Anna vừa trông thấy các bạn nhỏ liền lập tức vứt bỏ dáng vẻ lười biếng trước đó. Cô giống như một bà dì kỳ quặc, thân thiện tiến lên hết vuốt lại ve rồi còn tiện tay véo luôn khuôn mặt tròn trịa hệt như bánh trôi trắng của Budno.
“Chào buổi sáng các em, chị tên Anna.” Cô hài lòng rút tay lại, sau đó mới tự giới thiệu.
“Chào... Chào buổi sáng…” Budno vẫn còn ngái ngủ, vừa bụm khuôn mặt bị véo vừa ngơ ngác nhìn nữ yêu tinh trưởng thành đang cười tươi như hoa.
Ui cha!
Đáng yêu quá đi mất!
Anna lại muốn véo thêm một chút nữa, nhưng Ivy đã kịp thời đưa tay ngăn lại, đồng thời nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Nếu cứ tiếp tục véo, lỡ làm bọn nhỏ hoảng sợ thì nhiệm vụ phải làm sao đây?
Anna nhún vai, khoanh tay đứng sang một bên, quan sát Ivy nhiệt tình giới thiệu đồng đội cho các bé con.
Không bao lâu sau, mọi người đã làm quen với nhau.
Thư Lê lấy một quyển sổ nhỏ ra, nhanh chóng vẽ ba hình chibi trên trang giấy trắng rồi cẩn thận ghi chú tên bên cạnh.
Cũng không còn cách nào khác, dù đã học được tiếng tinh linh nhưng việc đọc tên nước ngoài vẫn luôn là điểm yếu của cậu. Chỉ khi tiếp xúc lâu dài, thường xuyên gọi tên nhau, cậu mới có thể ghi nhớ rõ ràng.
“Sperion bé nhỏ, đây là anh sao?” Ivy khom lưng, tò mò chỉ vào hình vẽ chibi trên giấy và hỏi.
Người trong tranh đầu to thân bé, đôi mắt chiếm nửa khuôn mặt, kiểu tóc và trang phục đều giống anh, ngay cả trang sức cũng tương tự, bên cạnh còn ghi chữ “Ivy”. Không phải anh thì còn ai nữa?
Thư Lê bình thản gật đầu: “Đúng rồi ạ.”
Ban đầu khi vẽ chibi, cậu từng thấy xấu hổ mỗi khi bị đương sự chỉ vào hỏi thăm, nhưng sau nhiều lần như vậy, cậu cũng dần tập thành quen.
Thừa nhận mình không có năng khiếu ngôn ngữ vốn chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=52]
Còn hơn là giả vờ hiểu biết, cuối cùng lại gọi sai tên, nhận nhầm người.
Dù sao đi nữa… Những yêu tinh và tinh linh quen biết với cậu đều đã rõ rằng cậu không giỏi trong việc nhớ tên.
Ivy vuốt chiếc cằm trơn nhẵn, cười tủm tỉm nhìn cậu bé vừa thẳng thắn thừa nhận, khen ngợi: “Vẽ rất đẹp, anh rất thích.”
“Em cảm ơn.” Thư Lê bình thản ung dung nhận lấy lời khen.
“Nè nè nè, đây là chị sao?” Anna lập tức dí sát lại, nhân cơ hội vuốt ve mái tóc mềm mại của bạn nhỏ, đầu ngón tay khẽ chạm vào một chiếc kẹp tóc.
Chiếc kẹp tóc này có màu bạc, hình dáng giống như hai chiếc lá gắn bốn viên ngọc lục bảo trong suốt, phối hợp với mái tóc vàng óng của bé con, trông vừa tinh xảo lại vừa đáng yêu.
Anna tò mò chạm vào chiếc kẹp tóc, nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay vừa chạm vào, cô bất ngờ bị đâm một cái, hơi đau, liền vô thức rụt tay lại, trong lòng đầy kinh ngạc.
Đây chính là… Vật tượng trưng cho lời chúc phúc của Tinh Linh Vương, chiếc vương miện hoa nhỏ có thể thay đổi hình dạng sao?
Quả nhiên bá đạo, thậm chí ngay cả việc chạm vào cũng không cho phép.
Thư Lê hoàn toàn không hề hay biết chuyện vương miện hoa nhỏ biến thành kẹp tóc “đe dọa” Anna, cậu chỉ nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: “Đúng rồi ạ, đây chính là chị.”
Anna vuốt ve đầu ngón tay, nâng mày khen ngợi: “Tuyệt quá tuyệt quá, trông giống y như đúc nè.”
Ngoại trừ chi tiết đầu to thân nhỏ thì mái tóc xoăn cùng quần áo, trang sức đều giống hệt cô.
Thư Lê cất cuốn sổ nhỏ đi, hào phóng đáp lại: “Cảm ơn lời khen của chị.”
Anna rất thích sự tự tin này của Thư Lê, định đưa tay xoa nhẹ đầu bé con, nhưng nghĩ tới chiếc “kẹp tóc” biết đe dọa kia, cô lại đành từ bỏ ý định.
Cơ mà, nếu không thể chạm vào bé con này thì vẫn còn ba bạn nhỏ khác để xoa cơ mà!
Budno bỗng dưng rùng mình một cái, bản năng thôi thúc khiến nhóc ta lập tức trốn sau lưng Dicio.
Dicio mím môi, gương mặt căng thẳng, đôi mắt đỏ rực chăm chú nhìn Anna.
Anna bị Dicio nhìn đến chột dạ, đành phải dời chú ý sang thiên thần nhỏ Angel ngoan ngoãn.
“Đến lúc xuất phát rồi.”uối cùng Seal cũng không thể ngồi yên được nữa, anh nghiêm mặt cảnh cáo: “Anna, xin cậu chú ý đến ngôn từ và cử chỉ của mình.”
Khi lập đội nhận nhiệm vụ, ba yêu tinh trưởng thành đã sớm phân công rõ ràng.
Seal là đội trưởng, Ivy phụ trách an toàn, Anna chăm sóc yêu tinh vị thành niên.
Tuy nhiên, “chăm sóc” không có nghĩa là “trêu chọc” bọn trẻ. Về cơ bản, hai cái này hoàn toàn khác nhau.
Anna xoắn xoắn lọn tóc xoăn, ra vẻ mình đã hiểu.
Bầu không khí bỗng trở nên nghiêm túc. Các tiểu yêu tinh cũng vội tập trung tinh thần, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Kumandi, ánh mắt sáng rực hướng về phía đội trưởng Seal, chờ đợi mệnh lệnh từ anh.
Dù Seal thường ngày ít nói ít cười, nhưng khi nhận được ánh mắt tin tưởng từ bốn bạn nhỏ, trái tim vốn lạnh lẽo cứng rắn của anh cũng không khỏi mềm đi vài phần.
“Mọi người hãy lấy bản đồ ra.” Seal dịu giọng, chuẩn bị làm bước cuối cùng trước khi xuất phát.
Các yêu tinh lần lượt lấy bản đồ của mình ra.
Seal búng tay, tấm bản đồ trong tay anh liền bay lên không trung, tự động mở ra.
Đây là bản đồ của Rừng Rậm Yêu Tinh, trên đó chỉ vẽ bốn hướng đông, tây, nam, bắc cùng một vài ký hiệu đặc biệt, vô cùng đơn giản.
Ngay từ lần đầu tiên cầm bản đồ, Thư Lê đã thầm chê bai. Nếu để cậu một mình đi trong rừng với thứ này thì chưa đầy mười phút chắc chắn sẽ lạc mất.
“Đây là Cây Thần, cũng chính là vị trí hiện tại của chúng ta.” Seal chỉ vào một hình tam giác nhỏ ở phía Tây Nam: “Từ Cây Thần, chúng ta sẽ men theo tuyến đường này, đi về phía Nam đến vịnh Saint Basile. Còn chỗ tam giác nhỏ này chính là nơi có cây Amethyst.”
“Chuyến đi sẽ kéo dài khoảng hai ngày, mọi người phải tự chuẩn bị thức ăn, nước uống và dụng cụ cắm trại. Gặp bất kỳ vấn đề gì, lập tức báo cáo cho tôi, tuyệt đối không được tự ý hành động, đã nhớ chưa?”
Ánh mắt sắc bén của Seal quét qua từng người trong đội.
“Đã nhớ!”
Các yêu tinh đồng thanh đáp lại, trong đó giọng Budno vang dội hơn hẳn.
Seal xoa tai, thu lại bản đồ rồi dang cánh, dẫn đầu bay thẳng lên bầu trời.
Kumandi nói với bốn anh bạn nhỏ: “Theo sát.”
Bốn cậu bé ngoan ngoãn bám theo Kumandi. Ivy và Anna một trái một phải, bay song song để bảo vệ bọn trẻ ở giữa.
Rời khỏi khu vực Cây Thần, cả đội tiến vào rừng rậm rạp. Bốn tiểu yêu tinh vừa háo hức vừa lo lắng, vỗ cánh liên hồi, cắm đầu bay thật nhanh, chỉ sợ chậm trễ sẽ khiến các yêu tinh trưởng thành khó chịu.
Thực ra, nếu muốn, các yêu tinh trưởng thành có thể biến thành kích thước bằng các tinh linh nên tốc độ bay cực nhanh, thậm chí chỉ cần dùng ma pháp là đã có thể dịch chuyển tức thời. Với khoảng cách từ Cây Thần đến cây Amethyst, bọn họ hoàn toàn có thể hoàn thành chuyến đi trong vòng tám giờ.
Thế nhưng, để dẫn dắt nhóm yêu tinh vị thành niên rèn luyện trong rừng, các yêu tinh trưởng thành vẫn giữ nguyên hình dạng bình thường, chậm rãi di chuyển và kiên nhẫn dạy cho bọn nhỏ những kỹ năng sinh tồn ngoài trời.
Tiểu yêu tinh năm tuổi sức lực có hạn. Sau khi bay liên tục hơn hai tiếng, cả bọn đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Seal ra lệnh, toàn đội lập tức dừng lại nghỉ ngơi.
Họ đáp xuống một cành cây lớn, vừa cao vừa chắc, tránh xa mặt đất, giảm thiểu được tám phần nguy hiểm.
“Phịch!”
Bốn tiểu yêu tinh đồng loạt ngã nhào xuống cành cây, đôi cánh khẽ run rẩy, trông chẳng khác nào những chú thiêu thân bay đến kiệt sức.
Aaaaaa….
Mệt muốn xỉu luôn!
Thư Lê chống hai tay lên cành cây, cố gắng đỡ cơ thể nhỏ bé ngồi dậy, hít thở từng hơi lớn để lấy lại sức.
Lần đầu tiên phải bay liên tục hơn hai tiếng mà không hề dừng lại, Thư Lê cảm giác gốc cánh của mình sắp bị chuột rút mất rồi.
Ba yêu tinh còn lại cũng không khá hơn, đặc biệt là Budno, nhóc ta nằm chổng mông trên cành cây không nhúc nhích. Nếu không phải cái miệng của nhóc mập vẫn còn há to thở hổn hển, thì e rằng ai cũng sẽ tưởng nhóc ta gặp chuyện chẳng lành.
“Còn chịu được không?” Kumandi vẫn thở đều đặn, ngồi bên cạnh hỏi Thư Lê.
“Không... Không vấn đề gì!” Thư Lê vỗ vào ngực nhỏ của mình.
Chỉ mới hai tiếng thôi mà, không nói chơi, cậu còn có thể bay tiếp!
Kumandi nhìn khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại của bạn nhỏ thì nhắc nhở cậu phải uống nước và lau mồ hôi.
Thư Lê nhìn anh cảm ơn, nhanh chóng lấy bình nước từ nhẫn trữ vật, mở nắp ra rồi uống từng ngụm lớn.
Uống nước xong, cậu lại rút khăn ra lau mồ hôi, cuối cùng cũng dần hồi phục lại sức.
Dicio và Angel cũng kiên cường ngồi dậy, bắt chước Thư Lê uống nước lau mồ hôi, chỉ có Budno là vẫn nằm bẹp không chịu nhúc nhích.
“Ui cha, anh bạn nhỏ, em có cần chị giúp đỡ không?” Anna ngồi xổm bên cạnh nhóc mập, cười đến là hiền lành thân thiện.
Budno thở “phì phò, phì phò”, muốn ngồi dậy nhưng không còn chút sức lực nào. Nghe Anna hỏi, nhóc ta liền nhìn cô bằng ánh mắt cầu cứu.
Anna ân cần đỡ Budno dậy, còn tiện tay xoa đầu nhóc ta. Đứa nhỏ đáng thương, chắc mệt lả rồi đây. Nhìn khuôn mặt trắng bệch thế kia, hẳn là bình thường ít vận động lắm.
“Em… Em cảm ơn.” Budno ngồi khoanh chân, vội vàng lấy bình nước từ nhẫn trữ vật ra, uống một hơi hết nửa bình. Sau đó, nhóc ta lại lấy một loại quả có màu đỏ, cắn một miếng thật lớn.
Sáng nay nhóc ta ngủ quên, trước khi đi chỉ ăn vội hai quả, giờ bay hơn hai tiếng đồng hồ, bụng đói đã sớm réo ầm ĩ rồi.
Vừa rồi không thể đứng dậy chính là vì đói quá, đầu váng mắt hoa, tay chân mất sức.
Thư Lê nhìn cảnh Budno ăn uống ngấu nghiến thì không khỏi giơ tay đỡ trán.
Anna và Ivy cố nhịn cười, còn Seal thì mắt nhắm mắt mở, ngồi yên không nói gì. Ngược lại, chỉ có Kumandi là nghiêm túc nhìn Budno.
“Lần sau trước khi xuất phát, nhớ phải lấp đầy bụng đấy.”
“Ơ... À... Dạ!” Budno vừa ăn hết trái cây màu đỏ, vừa ôm lấy hạt, khuôn mặt tròn nhỏ đỏ ửng vì xấu hổ: “Em xin... Xin lỗi…”
Dicio thường ngày hay cà khịa Budno hôm nay lại hiếm khi nói đỡ cho nhóc ta: “Budno ăn sáng rồi, nhưng cậu ấy đói nhanh.”
Angel gật đầu tán thành để minh chứng cho lời của Dicio: “Đúng thế ạ, cho nên cậu ấy mới mãi không giảm cân được.”
Budno nhìn Angel bằng ánh mắt u oán. Anh em với nhau ai lại đi nói điểm yếu của nhau thế hả?
Angel cười toe toét, để lộ hàm răng trắng, đôi mắt hổ phách lấp lánh đầy vẻ tinh nghịch.
Các yêu tinh trưởng thành rất khoan dung với lũ nhóc lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ. Họ chờ đám nhỏ nghỉ ngơi, lấy lại sức rồi mới tiếp tục hành trình.
Khi càng rời xa Cây Thần, ma thú trên đường càng xuất hiện nhiều hơn.
Trên trời có, dưới đất có, trên cây có, dưới nước cũng có, đủ loại hình dạng nối tiếp nhau xuất hiện khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Thư Lê thoáng có ảo giác như mình đang bước vào “Công viên Kỷ Jura”.
Mặc dù năm năm trước cậu vô tình lạc vào rừng rậm nhưng lúc đó trời đã tối, những ma thú hoạt động ban ngày đều đã ngủ, còn những ma thú ban đêm giỏi ẩn mình nên cậu không gặp nhiều.
Nhưng giờ thì giữa ban ngày ban mặt, lại đang ở sâu bên trong rừng, ma thú đều ra ngoài kiếm ăn.
Loài ăn cỏ thì gặm cỏ, loài ăn thịt thì săn loài ăn cỏ, bầy đàn vây đánh kẻ đơn độc, loài cấp cao lại săn mồi loài cấp thấp. Cả một thế giới động vật tàn khốc bày ra trước mắt, cảnh tượng máu me hiện rõ, khiến những tiểu yêu tinh còn non dại không khỏi kinh hãi.
Dù Thư Lê đã từng xem “Thế giới động vật” và đủ loại phim kinh dị, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh ma thú đi săn, cậu vẫn run lẩy bẩy. Ba nhóc còn lại thì trực tiếp bò lên cành cây mà nôn thốc nôn tháo.
“Oẹ…”
Nhóc mập nôn hết sạch trái cây vừa ăn ra ngoài.
Thật đáng sợ!
Hu hu hu!
Không phải ma thú nên thân thiện giống như chim béo hay ngài rắn lớn sao?
Tại sao chúng lại đi săn lẫn nhau như vậy chứ?
Dicio và Angel ôm chặt lấy nhau, mặt mày tái nhợt, run cầm cập.
Thư Lê thì nắm chặt góc áo Kumanđi, nhỏ giọng hỏi: “Không… Không phải nói… Con đường này rất an toàn sao?”
Kumandi vươn tay xoa đầu cậu, khẽ nói: “Ma thú sẽ không tấn công yêu tinh.”
Vì vậy đối với yêu tinh, con đường này rất an toàn.
Nhưng anh đã bỏ qua một vấn đề quan trọng.
Những đứa trẻ này vốn sống trong môi trường an nhàn, chưa từng đối mặt với sự tàn khốc của rừng rậm. Giờ đây đột ngột chứng kiến cảnh ma thú săn mồi, thực sự là một cú sốc quá đỗi kinh hoàng.
Thế nhưng, đó chính là quy luật sinh tồn của rừng rậm.
Đối mặt với thế giới tàn nhẫn, yêu tinh cũng phải học cách trở nên mạnh mẽ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận