Tinh linh hắc ám!
Tại sao lại có tinh linh hắc ám xuất hiện trong Rừng Rậm Yêu Tinh?
Chẳng lẽ… Hắn là pháp sư vong linh?
Nhìn pháp trượng trong tay tinh linh hắc ám, Thư Lê càng chắc chắn về suy đoán của mình.
Vốn dĩ cậu đang bất an và lo lắng cho đám người Seal sẽ không đối phó được với hai tên pháp sư vong linh độc ác này. Lại không ngờ tới một trong hai kẻ này đã sớm mai phục ở đây rồi.
Khí chất chết chóc u ám tỏa ra từ tinh linh hắc ám trước mặt Thư Lê lúc này giống hệt như khí chất của những hắc kỵ sĩ lúc trước cậu từng gặp - vừa hung bạo mà lại tàn độc đến đáng sợ.
Nhất là đôi mắt đỏ tươi như máu còn đang tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ của hắn. Đôi mắt này khiến Thư Lê cảm thấy mình giống như là một món hàng bị hắn tuỳ ý đánh giá.
Đây là lần đầu tiên Dicio và ba tiểu yêu tinh bên cạnh gặp được chủng tộc khác sinh sống bên ngoài Rừng Rậm Yêu Tinh. Bọn nhỏ sợ đến mức phải ôm chặt lấy nhau, run rẩy trốn sau lưng Thư Lê.
Thư Lê cũng cảm thấy sợ hãi giống bọn họ.
Bởi cậu biết thực lực của bản thân và các tiểu yêu tinh bên cạnh tuyệt đối không thể so sánh với kẻ ngoại xâm này.
Bây giờ kẻ thù của Thư Lê là một tên pháp sư vong linh. Chỉ bằng vào việc hắn có thể dễ dàng vượt qua hàng ngàn hàng vạn lớp phòng ngự của Ivy và Anna để chặn họ lại đã cho thấy trình độ của hắn ít nhất cũng là Đại Pháp Sư.
Mà trình độ của cậu và ba người Dicio đều là Ma Pháp Sư học việc mới chập chững với ma pháp chưa tới một tuần, lực công kích hoàn toàn không đáng kể. Mặc dù Kumandi đã đạt đến trình độ của một Ma Pháp Sư trung cấp nhưng việc không thể biến hình đã khiến anh còn gặp nhiều bất lợi hơn. Vậy nên, Kumandi cùng lắm chỉ có thể ra chiêu nhiều hơn đám Thư Lê hai lần mà thôi.
Thư Lê khó khăn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt khinh thường của tên tinh linh hắc ám kia. Cái cảm giác sợ hãi không tên đột nhiên dâng lên, chạy đều khắp cơ thể cậu.
Lần trước gặp phải hắc kỵ sĩ, suốt quá trình cậu vẫn luôn trốn ở trong tổ chim, hơn nữa còn được chim béo bảo vệ rất tốt.
Cậu hoàn toàn không ngờ tới lần này sẽ phải đối đầu với pháp sư vong linh cho nên vẫn chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào cả, thậm chí có khả năng cậu sẽ không thể trốn thoát.
Chẳng lẽ... Chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết thôi sao?
“Ngươi là ai? Tại sao lại đột nhập vào Rừng Rậm Yêu Tinh?”
Giọng nói lạnh lùng của Kumandi vang lên khiến Thư Lê phải sửng sốt, vô thức nhìn về chàng trai đang đứng phía trước.
Từ đầu đến cuối Kumandi không hề lộ vẻ sợ hãi, anh dùng pháp trượng chỉ vào pháp sư vong linh đang ngồi trên cây bình tĩnh chất vấn.
“Đây không phải là nơi các ngươi có thể tùy ý đến, mong các ngươi sớm rời khỏi. Bằng không, đợi đến khi tinh linh tuần tra đến, họ sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào dám đột nhập vào khu rừng mà chưa được cho phép!”
“Ồ! Thật sao?” Roald nhìn chằm chằm vào “nhóc con” đang chất vấn với vẻ đầy hứng thú.
Quả nhiên thầy nói không sai, chuyến đi này của hắn kiếm được một món hời lớn. Không chỉ gặp được ba yêu tinh trưởng thành xinh đẹp mà còn phát hiện ra năm tiểu yêu tinh đáng yêu.
Trong năm tiểu yêu tinh thì đã có bốn đứa ước chừng mới vài tuổi, ngoại hình vừa trắng trẻo lại ngây thơ vô cùng. Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu làm hắn không nhịn được muốn bắt lại rồi bóp một cái cho thật đã.
Còn đứa còn lại tuy có vẻ lớn hơn một chút nhưng lại khá hung dữ, đứa bé ấy dùng một tay cầm pháp trượng nhỏ chỉ vào hắn, ý đồ muốn dọa hắn đây mà.
Đúng vậy, nhóc tóc đen này chính là cố ý mang tinh linh tuần tra ra để dọa hắn.
Roald đột nhiên bật cười “ha ha ha”, giữa khu rừng tĩnh lặng đến quỷ dị này, tiếng cười của hắn nghe vô cùng chói tai.
Tinh tinh tuần tra?
Dù bọn họ có đến thật thì làm sao? Chẳng lẽ hắn lại phải sợ đám tinh linh tuần tra nhãi nhép này?
Yêu tinh và tinh linh quanh năm đều sống tách biệt với thế giới bên ngoài, họ chưa nếm trải cuộc sống ở thế giới này, càng không thể hiểu được đau khổ của nhân gian dù cho cấp độ ma pháp có cao bao nhiêu thì nó cũng có thể mạnh đến mức nào chứ?
Họ… Vĩnh viễn không thể hiểu.
Nói thật, trước khi Roald gặp yêu tinh, hắn cảm thấy tinh linh hắc ám và tinh linh ánh sáng chẳng có bất kỳ sự khác biệt nào cả, cùng lắm là một bên ủng hộ ánh sáng, còn bên kia thì ủng hộ bóng tối mà thôi.
Nhưng hôm nay, sau khi được tận mắt chứng kiến yêu tinh trong truyền thuyết, hắn cảm thấy bản thân vô cùng ghen tị với họ.
Tinh linh ánh sáng và yêu tinh luôn được sống trong sự nuông chiều, tất cả bọn họ từ khi sinh ra đã đặc biệt xinh đẹp và sạch sẽ. Những bé con tinh linh sẽ được tinh linh trưởng thành không màng tính mạng mà bảo vệ khỏi những tên xấu xa bên ngoài khu rừng.
Trái ngược hoàn toàn với tinh linh ánh sáng, từ khi sinh ra tinh linh hắc ám đã phải sống trong hoàn cảnh khổ cực, họ phải đấu đá tranh giành làm hại lẫn nhau vì miếng ăn.
Những tinh linh hắc ám trưởng thành đối với những đứa nhỏ như hắn lúc trước lại càng thêm tàn nhẫn.
Khi còn bé, Roald phải chịu cảnh bị cô lập, bị tẩy chay rồi lại bị bắt cóc bởi những kẻ săn bắn máu lạnh, thậm chí hắn chỉ có thể kết giao với những tên hải tặc rồi trở thành một kẻ thấp kém, ngay cả thầy có quan tâm Roald thì cũng chỉ bởi vì tài năng bẩm sinh của hắn mà thôi.
Đối với một tinh linh chưa bao giờ được hưởng thụ sự dịu dàng, ấm áp như Roald, hắn vô cùng chói mắt khi nhìn thấy tinh linh ánh sáng và yêu tinh, huống chi bọn họ còn toát ra vẻ thanh tao mà hắn mãi mãi cũng không có được. Roald cảm nhận được một cảm xúc hận thù không thể diễn tả bằng lời đang dâng lên trong cơ thể mình. Hắn muốn xé rách vẻ ngoài thuần khiết rồi vấy bẩn tâm hồn thanh cao của những tên yêu tinh trước mắt, hắn muốn bọn họ cũng phải nếm trải địa ngục sống của hắn, nếm lấy trái đắng của thế giới dành cho hắn.
Nghe thấy tiếng cười quái dị của Roal, Thư Lê cảm thấy da gà toàn thân mình khắp nơi đều đã nổi lên.
Angel run rẩy nói: “Tiếng cười của tên này.... Rất giống tiếng vịt bị khản tiếng.”
Dicio gật đầu đồng ý: “Nghe vừa rất khó chịu lại còn rất chói tai!”
Budno lẩm bẩm: “Hỡi thần Ánh Sáng - Liant Frese vĩ đại, tôi là Budno của Rừng Rậm Yêu Tinh... Xin ngài hãy giúp chúng tôi… Xua đuổi tên xâm nhập này…”
Lúc này đây, Thư Lê mới phát hiện mặc dù bạn bè của cậu rất sợ hãi nhưng họ vẫn còn tinh thần nói chuyện. Thư Lê cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi bay đến bên cạnh Kumandi bằng đôi mắt kiên định. Cậu giơ pháp trượng về phía tinh linh hắc ám.
Thư Lê giận giữ quát lên để chứng minh sự quyết tâm của mình, cậu không muốn bản thân chỉ mãi chìm đắm trong sự sợ hãi: “Đây không phải là nơi mà ngươi nên đến, hãy mau chóng rời đi ngay lập tức!”
Dicio như được tiếp thêm dũng cảm, đôi mắt nhóc ta sáng lên rồi lập tức lấy pháp trượng ra bay đến bên cạnh Thư Lê dứt khoát quát lên: “Đây không phải là nơi các ngươi nên đến, hãy mau chóng rời đi ngay lập tức!”
Angel và Budno đương nhiên cũng không chịu kém cạnh, cả hai cũng lập tức lấy ra pháp trượng bay đến chỗ trống còn lại bên cạnh Kumandi.
“Đây không phải là nơi các ngươi nên đến, hãy mau chóng rời đi ngay lập tức!”
Tuy rằng hai đứa trẻ cùng nhau hô thế nhưng giọng của Budno lại đặc biệt vang dội trong khu rừng tĩnh lặng dọa cho một đàn chim đang nghỉ ngơi gần đó phải bay tán loạn.
“Phành phạch phành phạch” Mặc cho sự yên lặng đến đáng sợ của khu rừng, tiếng cất cánh rõ ràng của đàn chim cứ thế vang dội một cách rõ ràng.
Còn ở phía bên này, năm đứa trẻ cùng nhau đứng xếp thành một hàng ngang, tay cầm pháp trượng giơ lên cao, nhìn trông tràn đầy khí phách.
Roald: ....
Roald sống hơn trăm năm không việc ác gì là không làm, đốt phá, giết chóc, cướp bóc và rất nhiều những việc tàn bạo khác. Hắn mang theo thân phận pháp sư vong linh đi khắp mọi nơi, những nơi hắn đi qua đều không có bất cứ ngọn cỏ nào có thể mọc được. Với những người bình thường, chỉ cần một cái liếc mắt lạnh lùng cũng đủ khiến những kẻ đó toàn thân lạnh lẽo rơi vào sợ hãi.
Tuy nhiên vào lúc này đây, năm tiểu yêu tinh lại đang dùng pháp trượng cấp thấp chỉ vào hắn, đe dọa hắn với giọng điệu non nớt.
Cảnh tượng này dù cho có nhìn như thế nào đi nữa vẫn cảm thấy thật buồn cười.
Vẻ mặt Roald trở nên khác lạ, giống như… Đang dở khóc dở cười, đôi vai hắn run lên vài cái phát ra âm thanh “khặc khặc” kỳ lạ từ trong cổ họng.
Nhìn bộ dáng này của hắn, chân mày Kumandi nhíu chặt lại quay đầu nói với Thư Lê: “Lát nữa anh sẽ tìm cơ hội giữ chân hai kẻ này, các em lợi dụng thời cơ mau chóng chạy đi, càng xa càng tốt!”
“Cái gì?” Thư Lê nghe anh nói vậy thì sửng sốt.
Không đợi cậu phản ứng lại, Kumandi đã bắt đầu niệm chú “Hỡi thần Gió vĩ đại - Windis Enol, tôi là Kumandi của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ban cho tôi sức mạnh, lệnh cho nguyên tố gió tụ lại đây tạo thành cơn cuồng phong mạnh nhất để đuổi những tên tinh linh độc ác này ra khỏi khu rừng…”
Roald nhìn Kumandi trước mặt rồi bật cười một cách chế giễu nhưng hắn nào có mà ngờ cậu bé yêu tinh trước mặt thật sự dám tấn công một pháp sư vong linh mang cấp bậc Đại Pháp Sư như hắn.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng nhiều lắm vì dù sao bọn họ cũng không thắng được hắn. Roald dùng đôi mắt khinh thường nhìn Kumandi hắn muốn xem xem một tiểu yêu tinh thì có thể có ma thuật mạnh đến mức nào.
Giây tiếp theo, một cơn lốc xoáy mạnh mẽ xuất hiện theo lời triệu hồi của
Kumandi không chút lưu tình tấn công về phía Roald.
“Rắc…”
Cơn lốc tấn công dữ dội khiến cho cành cây hắn đang đức bị gãy, tiếp đó Roald bị cuốn vào cơn lốc. Trong nháy mắt hắn đã bị đẩy đi xa hơn trăm mét.
Kumandi thấy cơ hội đã đến liền không chút do dự hét lớn với bốn tiểu yêu tinh còn lại: “Chạy mau!”
Bốn tiểu yêu tinh không thể chần chừ, cất lên đôi cánh bay về phía an toàn để chạy trốn.
Kumandi lại tiếp tục niệm chú, phép Cắt Gió vừa rơi xuống các cành cây xung quanh đó đều đồng loạt bị chém đứt.
“Ầm ầm ầm…”
Hàng chục cành cây từ trên cao rơi xuống tạo thành một khung cảnh hỗn loạn.
Kumandi lợi dụng thời cơ này nhanh chóng cất pháp trượng rồi đuổi theo bốn tiểu yêu tinh phía trước. Anh luôn sẵn sàng để bảo vệ họ từ đằng sau bất cứ lúc nào.
Đánh trúng rồi! Roald vì nhất thời sơ suất mà để bị một ma pháp trung cấp đánh trúng.
Hắn cúi đầu gỡ đi những chiếc lá rớt trên đầu rồi tiếp tục phủi bụi trên áo choàng.
Lúc này vẻ mặt của Roald đã không giấu được sự u ám, đôi mắt hắn hiện lên vẻ hung tàn.
Chỉ là một yêu tinh nhỏ bé thế mà đã đạt đến trình độ của Ma Pháp Sư trung cấp. Tài nguyên của Rừng Rậm Yêu Tinh quả đúng là làm người ta phải đỏ mắt ghen tị.
Roald đột nhiên hiện lên suy nghĩ muốn bắt tiểu yêu tinh tóc đen đó lại, hắn muốn hủy hoại đôi cánh của tiểu yêu tinh đó để cậu bé không bao giờ bay được nữa!
Nhưng mấy tên tiểu yêu tinh đó cho rằng pháp sư vong linh dễ đối phó đến như vậy à?
Nếu thật thì cũng là quá ngây thơ rồi!
Trong chớp nhoáng hình ảnh của Roald lóe lên, hắn dùng dịch chuyển tức thời, chỉ trong vài giây đã xuất hiện tại vị trí cũ.
Nhưng khi hắn trở lại thì chỉ thấy xung quanh bị gió cuốn qua, cành cây gãy nát chỉ có thể nói là một mảnh hoang tàn còn những tiểu yêu tinh thì đã mất dấu từ lâu.
Roald ngồi xổm trên một cành cây, sử dụng chiếc mũi nhạy cảm của mình để tìm đám tiểu yêu tinh vừa bỏ chạy. Khi vừa xác định được phương hướng, hắn ngay lập tức không ngừng đuổi theo.
Tuy rằng yêu tinh bay nhanh thế nhưng so với tinh linh hắc ám thì thật chẳng đáng kể là bao. Chỉ trong chốc lát Roald đã nhanh chóng đuổi kịp đám Thư Lê.
“A…”
Đột nhiên Thư Lê va phải một bức tường không khí khiến cho cậu nhất thời choáng váng.
“Rầm rầm rầm…”
Ba tiểu yêu tinh bên cạnh cũng va phải bức tường này, suýt nữa thì ngã.
Kumandi nhanh chóng dừng lại, cảm nhận được điều bất thường, trong mắt anh tràn đầy cảnh giác khi quay người lại. Đúng như suy đoán, tên tinh linh hắc ám kia quả nhiên đã đuổi tới. Nhìn kẻ đó càng lúc càng tiến lại gần, anh có cảm giác bản thân như rơi xuống vực sâu.
“Sperion, các em mau trốn ra đằng sau những cái cây đi!” Kumandi cố gắng bình tĩnh lại, một lần nữa lấy ra pháp trượng tấn công về phía tên kia.
Thư Lê ôm lấy các tiểu yêu tinh trốn vào đằng sau một cái thân cây khổng lồ, bàn tay cậu run rẩy nắm lấy vỏ cây sần sùi trước mặt, tim đập thình thịch.
“Phải làm sao đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=57]
Phải làm sao đây?” Budno bên cạnh nghẹn ngào nói: “Sperion, chúng ta sẽ bị bọn họ bắt đi sao?”
Thư Lê chỉ có thể gắng sức trấn an bọn họ “Mạnh mẽ lên, sẽ không sao đâu! Sẽ không sao đâu!” Vừa nói cậu vừa vỗ lưng Budno.
“Chúng ta hãy giúp Kumandi thôi!” Dicio nắm chặt pháp trượng trong tay. Vào lúc này, sự giận giữ đã thành công lấn áp nỗi sợ của nhóc.
Angel vẫn giữ được bình tĩnh, khẽ nói: “Ma pháp của chúng ta quá yếu, sẽ không giúp được gì cho anh ấy đâu”
Thư Lê nghiến răng nói: “Cầu nguyện! Chỉ cần thành tâm cầu nguyện với thần linh, nhất định chúng ta sẽ thoát khỏi nguy hiểm!”
Lời vừa dứt, bốn tiểu yêu tinh lập tức chắp tay cầu nguyện tới thần linh.
“Hỡi thần Ánh Sáng - Liant Frese, thần Lửa - Alfama Chips, thần Nước - Hildane Getty, thần Cỏ - Oroman Pazi...”
“Không đúng, thần Cỏ tên là Oroman Pas.” Angel nghiêm túc sửa lại lỗi phát âm của Thư Lê.
Thật ra Thư Lê cũng rất muốn đọc cho đúng, nhưng khổ nỗi mỗi khi căng thẳng cậu lại bắt đầu nói lắp, bản thân cũng rất muốn biết bao giờ mới có thể sửa được cái tật này.
Thư Lê đỏ mặt, cậu vừa cảm thấy tức giận mà vừa lại lo lắng.
Vào những lúc quan trọng như vậy cậu thậm chí còn không thể cầu nguyện tốt được.
“Làm lại, làm lại.” Dicio cầu nguyện: “Hỡi thần Ánh Sáng - Liant Frese, thần Lửa - Alfama Chips, nữ thần Nước - Hildane Getty...”
Tất cả đều đang cố gắng hết sức, thế nhưng trước khi lời cầu nguyện của họ kết thúc thì trận chiến bên phía Kumandi đã bắt đầu nghiêng hẳn về một bên.
Chỉ thấy Roald hoàn toàn không biết nương tay là gì, hắn tấn công Kumandi tàn nhẫn, thậm chí còn không để anh có chút thời gian nào để thở. Bức tường gió mà anh dựng lên cũng bị hắn trực tiếp phá hủy.
“Bùm…”
Bức tường gió vỡ tan đánh thẳng vào người Kumandi khiến cả thân thể anh bay ngược ra phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, Thư Lê bất chấp nguy hiểm vội vung đôi cánh bay đến, muốn đỡ lấy anh.
“Kumandi!”
Tâm trạng Thư Lê lúc này chỉ tràn đầy lo lắng và sợ hãi, cậu hét lên đầy bất an.
Kumandi giống như một cánh diều đứt dây, rơi tự do từ trên không trung.
“A…”
Tuy Thư Lê đã kịp nắm lấy tay anh, nhưng tốc độ rơi xuống quá nhanh khiến cậu cũng bị kéo theo. Cậu gắng sức đập cánh, cố gắng kéo anh lên trên.
Dicio và Angel thấy anh lớn nỗ lực như vậy, liền không ngần ngại bay ra hỗ trợ.
Budno là người duy nhất kiên trì cầu nguyện cho đến khi kết thúc, nên cũng là người bay ra sau cùng.
Cậu nhanh chóng bay đến đỡ lưng Kumandi, hợp lực cùng mọi người kéo anh lên.
Dưới sự hợp sức của bốn tiểu yêu tinh, cuối cùng Kumandi cũng thành công ổn định cơ thể. Anh ôm ngực thở dốc, ngón tay không ngừng run rẩy, dường như đã không thể cầm nổi pháp trượng nữa.
Ma lực và thể lực của Kumandi đã bị tiêu hao quá nhiều. Vì không thể biến lớn nên trong trận chiến này anh hoàn toàn không có bất kỳ lợi thế nào, vậy nên anh không thể kéo dài chiến đấu với hắn.
Nếu như có thể biến lớn... Thì ít nhất anh cũng sẽ cầm chân được tên tinh linh hắc ám này trong nửa giờ. Mà nửa giờ cũng đủ để tinh linh tuần tra kịp thời tới nơi rồi.
“Kumandi, anh không sao chứ?” Thư Lê lo lắng hỏi.
Cậu chưa bao giờ thấy một Kumandi yếu đuối đến thế. Sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng vương máu, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, nhìn qua chẳng khác nào người có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Anh ổn!” Ánh mắt Kumandi vẫn kiên định như trước, anh gắng sức giữ cho bản thân bình tĩnh lại.
Roald lạnh lùng quan sát, chờ bọn trẻ “thân thiết” đủ rồi mới nghiêm nghị cất lời: “Các bạn nhỏ, các ngươi không phải đối thủ của ta. Nếu không muốn chịu khổ thì hãy đầu hàng đi, nếu không…”
“Hỡi thần Nước - Hildane Getty vĩ đại, tôi là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố nước tụ tập quanh tôi, tạo thành những quả cầu nước có thể nhấn chìm mọi thứ…”
Một giọng nói non nớt vang lên, tiếp đó một quả cầu nước cỡ bằng viên đá cẩm thạch bay thẳng vào mặt Roald.
Roald sững sờ nheo mắt lại, hắn cúi đầu xuống dùng thái độ hung dữ nhìn chằm chằm vào tên tiểu yêu tinh tóc vàng đang giơ pháp trượng tấn công hắn.
Không thể không nói tên tiểu yêu tinh này có ngoại hình rất tinh xảo, mái tóc vàng tinh khiết, đôi mắt xanh lục nhỏ bé mở to hết cỡ. Rõ ràng là rất sợ hãi nhưng lại cố gắng kìm nén nỗi sợ để tấn công hắn bằng ma pháp quả cầu nước cấp thấp.
“Chậc!” Roald giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi vết nước trên mặt.
Thật đáng khen ngợi, tiểu yêu tinh tóc vàng này vậy mà thật sự tấn công trúng hắn rồi!
“Ranh con, ngươi rất gan dạ!”
Vừa rồi hắn đã phát hiện tên tiểu yêu tinh tóc vàng này này là quyết đoán nhất. Cậu là người dẫn đầu đứng ra thách thức hắn ta mà ba tiểu yêu tinh còn lại cũng ngơ ngác học theo tiểu yêu tinh tóc vàng này chống lại hắn.
“Chậc!” Roald giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết nước trên mặt.
Thật đáng khen ngợi, tiểu yêu tinh tóc vàng này vậy mà lại thật sự tấn công trúng hắn!
“Ranh con, ngươi rất gan dạ!”
Ngay vừa rồi hắn đã phát hiện, tên tiểu yêu tinh tóc vàng này là người quyết đoán nhất. Cậu là kẻ dẫn đầu đứng ra thách thức hắn, để rồi ba tiểu yêu tinh còn lại cũng ngơ ngác học theo mà chống lại.
Rõ ràng, tên yêu tinh này chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong cả đám.
Bị đôi mắt đỏ như máu của tinh linh hắc ám nhìn chằm chằm, Thư Lê cảm thấy bản thân như đang bị một con rắn độc theo dõi. Tuy trong lòng dâng lên sợ hãi, nhưng cậu vẫn tiếp tục niệm chú:
“Hỡi thần Lửa - Alfama Chips vĩ đại, tôi là Thư Lê của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố lửa tụ tập xung quanh tôi, tạo thành những quả cầu lửa có thể đốt cháy tất cả!”
Pháp trượng vung lên, một quả cầu lửa lập tức lao về phía Roald.
Lần này hắn chỉ khẽ nghiêng người tránh quả cầu lửa, rồi tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát tiểu yêu tinh tóc vàng.
Biết hai loại ma pháp, thật thú vị.
Thấy quả cầu lửa không đánh trúng tinh linh hắc ám, cậu lại vội vàng tiếp tục niệm chú: “Hỡi thần Gió - Wendy Noel...”
Chết tiệt!
Cậu lại lỡ mồm rồi!
Khóe miệng Roald không nhịn được mà co giật.
Hắn thật sự không nên kỳ vọng quá nhiều vào một tiểu yêu tinh mới chỉ vài tuổi.
Cậu thậm chí ngay cả tên của một vị thần còn không nhớ nổi, vậy mà lại dám liều lĩnh tấn công một Đại Pháp Sư như hắn.
Rốt cuộc ai đã cho cậu bé đứng trước mặt hắn cái dũng khí lớn đến như vậy?
“Hỡi thần Lửa - Alfama Chips vĩ đại, tôi là Dicio của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố lửa tụ tập xung quanh tôi, tạo thành một quả cầu lửa có thể đốt cháy mọi thứ!”
“Hỡi thần Ánh Sáng - Liant Frese vĩ đại, tôi là Angel của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố ánh sáng tụ tập xung quanh tôi, tạo thành một quả cầu ánh sáng có thể xua tan tất cả bóng tối!”
“Hỡi thần Nước - Hildane Getty vĩ đại, tôi là Budno của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố nước tụ tập xung quanh tôi, tạo thành một quả cầu nước có thể cuốn trôi tất cả!”
Ba giọng nói non nớt đồng thời vang lên, quả cầu lửa, quả cầu nước và quả cầu ánh sáng đồng loạt xuất hiện cùng lao đến tấn công Roald như những viên đạn.
Roald sững người nhưng rất nhanh hắn đã vung pháp trượng dễ dàng hóa giải tất cả đòn tấn công của đám tiểu yêu tinh.
Tốt, rất tốt!
Những tiểu yêu tinh được nuôi nấng bởi những tên yêu tinh trưởng thành kia thật đoàn kết, thật thân ái làm người ta phải cảm động!
Nhưng điều này cũng thành công hoàn toàn khơi dậy lòng phá hủy hết tất cả những thứ tốt đẹp của hắn.
“Các bạn nhỏ, trò chơi đến đây là kết thúc được rồi…”
Có lẽ thầy cũng đã bắt được ba tên yêu tinh trưởng thành kia rồi, hắn cũng không thể mãi lãng phí thời gian ở đây được, phải mau chóng bắt năm tiểu yêu tinh trước mặt này về càng sớm càng tốt.
Mặc dù xưa nay Roald vốn vô cùng kiêu ngạo, nhưng hắn vẫn biết rõ bản thân không phải đối thủ của mấy tên yêu tinh hay tinh linh ở đẳng cấp Pháp Thần.
Đây cũng chính là ưu điểm của hắn, biết dừng lại đúng lúc.
Chỉ bằng chuyến đi hôm nay thôi, hắn đã có đủ lý do để khoe khoang rất lâu rồi.
Bàn tay khổng lồ của tinh linh hắc ám từ trên trời giáng xuống, muốn bắt lấy Thư Lê.
Thư Lê hoảng sợ, giơ pháp trượng lên niệm chú một cách điên cuồng.
Thế nhưng cậu càng vội vàng thì lại càng dễ sai, thậm chí đến cả tên của thần Lửa cũng bị gọi nhầm.
Trong cơn hoảng loạn, cậu tức giận hét lên “A a a”, rồi rút con dao găm từ bên hông ra, liều mạng tấn công thật mạnh về phía bàn tay khổng lồ kia.
“Biến đi a a a…” Cậu vừa khóc vừa hét, trong lòng dâng tràn sự hận bản thân vô dụng. Tại sao đã học lâu như vậy rồi mà vẫn không thể nói chuẩn tiếng tinh linh, hơn nữa vào những lúc quan trọng thế này cậu lại chẳng thể giữ nổi bình tĩnh!
“Sperion…”
Ba người bạn nhỏ hoảng hốt hét lên.
Kumandi lập tức đẩy mạnh Thư Lê ra, đôi mắt tím lóe sáng, trầm giọng hô lớn: “Hỡi thần Ánh Sáng - Liant Frese vĩ đại, tôi là Kumandi của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ban cho tôi sức mạnh căn nguyên…”
Dưới sự kinh ngạc của Roald, thiếu niên yêu tinh tóc đen mà hắn sắp túm lấy đột nhiên toàn thân tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Tinh linh hắc ám vốn quen thuộc với bóng tối, nay bất ngờ phải tiếp xúc với luồng sáng mãnh liệt như muốn thiêu đốt mọi vật, hắn lập tức theo bản năng lùi lại, đưa tay che mắt.
Thư Lê bị đẩy ra, cậu đáp xuống một chiếc lá gần đó, mở to mắt kinh ngạc nhìn Kumandi đang chìm trong quầng sáng, cơ thể anh từng chút từng chút một biến đổi đến mức kinh thiên động địa.
Cơ thể của anh… đã lớn lên rồi!!!
Khi ánh sáng tan đi, tinh linh hắc ám chỉ thấy trước mắt một yêu tinh tóc đen cao một mét tám sừng sững đứng đó.
Kumandi đã cưỡng ép tăng cường ma pháp, đột phá giới hạn, đạt tới trình độ Ma Pháp Sư cao cấp. Sự giải phóng sức mạnh căn nguyên cùng việc biến lớn cơ thể đã khiến anh tiêu hao toàn bộ năng lượng.
Quá trình tiêu hao quá mức làm Kumandi chảy mồ hôi như mưa, hơi thở gấp gáp. Lúc này, anh chỉ có thể dùng pháp trượng làm điểm tựa duy nhất để chống đỡ trọng lượng cơ thể.
Trước khi trở thành Ma Pháp Sư cao cấp, anh đã sớm thay đổi trang phục, vì thế sau khi biến lớn cũng không đến nỗi phải trần trụi.
“Ku... Kumandi!”
Nhìn thấy cảnh ấy, Thư Lê vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ cho anh. Cậu dang đôi cánh bay tới, ôm chặt lấy mái tóc anh.
Dicio, Angel và Budno cũng kinh ngạc đến há hốc miệng, sau đó ào tới ôm lấy tóc Kumandi, đôi mắt rưng rưng lệ.
Kumandi không hài lòng lắm với hành động này, nhíu mày bảo họ nhanh chóng trốn đi.
Bốn tiểu yêu tinh nghe lời anh, vội vàng chui vào cổ áo, ngoan ngoãn co rúm lại.
Roald ở một bên vẫn giữ thái độ khinh thường: “Ngươi nghĩ biến lớn rồi thì có thể đánh bại ta sao?”
Kumandi hít sâu, giọng khàn khàn vang lên: “Có đánh bại được ngươi hay không, thử thì sẽ biết.”
Anh giơ pháp trượng lên: “Nguyên tố gió, tuân theo mệnh lệnh của ta, hãy tăng tốc độ của những cơn gió lên!”
Chú ngữ vừa rơi xuống, một cơn lốc xoáy dữ dội đã thổi bay Roald, ép hắn lùi ra xa hơn trăm mét.
Roald nhíu chặt mày, nhìn tên yêu tinh tóc đen đang bỏ chạy phía trước, bật ra tiếng cười lạnh lùng.
Hắn tưởng anh mạnh mẽ lắm, nhưng kết quả thì cũng chỉ là một kẻ yếu đuối, đánh không lại liền bỏ chạy.
Chậc, thật phiền phức. Thế nhưng hắn là pháp sư vong linh, ở đâu có bóng tối thì ở đó hắn có thể nhìn thấy. Vậy nên, dù họ có chạy xa bao nhiêu, hắn vẫn cảm nhận được.
Bóng dáng Roald lóe lên vài cái, hắn lập tức dùng dịch chuyển tức thời trong bóng tối để đuổi theo đám tiểu yêu tinh.
Tốc độ của gió quả thực rất nhanh, nhưng so với dịch chuyển tức thời thì chỉ có hơn chứ không kém.
Để kéo dài thêm thời gian chạy trốn, Kumandi đã rút ngắn câu thần chú, bỏ đi một câu ca ngợi thần linh. Cũng vì thế mà ma pháp anh thi triển không thể phát huy toàn bộ uy lực. Cuối cùng, sau khi chạy được ngàn mét, họ vẫn bị tinh linh hắc ám đuổi kịp.
Nhìn thấy bức tường ma pháp quen thuộc, Kumandi lập tức xoay người đổi hướng chạy trốn.
Thế nhưng anh không ngờ bên này cũng có một bức tường ma pháp. Sau đó anh thử đổi rất nhiều hướng khác nhau, cho đến khi bị Roald dồn vào đường cùng. Lúc này, sức mạnh và ma pháp của anh đã hoàn toàn đạt đến giới hạn.
“Rầm!” Một tiếng vang lớn, anh từ trên trời rơi xuống, nặng nề nằm dưới đất.
Bốn tiểu yêu tinh trốn trong áo anh hoảng sợ tột độ, nước mắt lã chã rơi, chúng vội vàng bò ra ngoài kiểm tra tình trạng của Kumandi.
Giờ đây, anh đã cực kỳ yếu, thậm chí đến mắt cũng không thể mở nổi.
Kumandi đã gắng sức đột phá giới hạn, sau đó lại dốc hết toàn bộ sức lực để chạy trốn, và giờ đây anh thật sự đã kiệt quệ.
“Kumandi, Kumandi, anh mau tỉnh lại đi…” Thư Lê lo lắng gọi.
Budno ở cạnh khóc nấc lên: “Hu hu, Kumandi, anh đừng chết…”
“Kumandi sẽ không sao đâu, đừng nguyền rủa anh ấy.” Dicio trấn an, vỗ nhẹ vào vai Budno.
“Kumandi còn thở, anh ấy không sao đâu!” Angel vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở của anh.
Roald bước tới, bàn chân giẫm lên cỏ phát ra âm thanh “cạch, rắc” chói tai. Bốn tiểu yêu tinh sợ hãi ôm lấy nhau, giơ cao pháp trượng chỉ về phía hắn.
“Ngươi… Ngươi đừng đến đây!” Dicio cố gắng nén sợ hãi, nói.
“Ta… Ta biết dùng kỹ năng bóng nước, sẽ… Sẽ phun chết ngươi!” Budno mập mạp bé nhỏ run rẩy.
Angel nắm chặt tay, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Thư Lê lau nước mắt, nắm chặt con dao găm trong tay, giấu ra sau lưng rồi bất ngờ bay đến trước mặt Roald.
“Ngươi… Ngươi muốn bắt chúng ta đem bán với giá cao thì… Thì đừng làm hại chúng ta.”
Hắn nhướng mày: “Ồ?”
Dù cho sự run rẩy xuất phát từ bản năng Thư Lê vẫn tiếp tục nói: “Ta... Ta sẽ đi với ngươi, ngươi hãy thả họ ra”
Roald cười lạnh: “Tại sao ta phải đồng ý với yêu cầu của ngươi? Ta có thể bắt cùng lúc năm tiểu yêu tinh, vậy tại sao lại không mang tất cả đi?”
Thư Lê giơ dao găm lên: “Vậy thì ngươi hãy mang theo xác ta đi!”
Dứt lời, cậu nhắm mắt lại, siết chặt dao găm rồi đâm mạnh vào cổ mình.
“Sperion!!!!”
Ba tiểu yêu tinh bên kia kinh hãi kêu lên.
Roald giật mình, vội vàng giật lấy dao găm, ngăn không cho cậu tự sát. Hai tay Thư Lê bị hắn khống chế, cơ thể cũng bị giữ chặt. Thế nhưng cậu không hề hoảng loạn mà lập tức xoay dao, đâm thẳng vào ngón tay của hắn.
Roald ngạc nhiên trừng mắt nhìn ngón tay bị dao găm nhỏ đâm trúng, bắt đầu trào phúng: “Ranh con, ngươi đúng là làm ta rất bất ngờ đó.”
Dùng một “cây kim” nhỏ như thế để đâm hắn, đây là đang gãi ngứa à?
Thư Lê nghiến răng, tràn đầy lo lắng.
Nhanh lên!
Hãy nhanh lên, mau phát huy tác dụng đi!
Roald còn định chế nhạo thêm vài câu, nhưng ngay sau đó hắn bỗng cảm nhận được cơn đau nhói truyền tới từ đầu ngón tay, rồi rất nhanh, cả cánh tay đều tê liệt.
Hắn kinh ngạc, song lập tức nhận ra điểm bất thường, sắc mặt thoáng chốc biến đổi.
“Ngươi dùng độc sao?”
Thư Lê cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng Roald, cậu không dám thở mạnh, căng thẳng đến mức suýt nghẹt thở.
Vừa nãy, cậu đã nhân lúc hắn sơ ý lén nhúng dao găm vào bình chứa chất độc của ngài rắn lớn, sau đó lại giả vờ tự sát để lừa hắn mắc bẫy, cuối cùng thừa cơ đâm một nhát.
Kịch độc của ngài rắn lớn vốn cực kỳ đáng sợ, chỉ một giọt thôi cũng đủ hạ gục một con ma thú khổng lồ. Tinh linh hắc ám dù mạnh mẽ đến đâu, chẳng phải cũng chỉ tương đương ma thú thôi sao?
Quả nhiên, chất độc đã bắt đầu phát huy tác dụng, Roald trúng độc rồi!
Thư Lê vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng lúc này Roald đã thực sự nổi giận.
“Ta sẽ phế ngươi!!!” Roald gào lên, dùng bàn tay còn cử động được ấn chặt đầu cậu.
Đầu Thư Lê bị bóp chặt, cơn đau dữ dội ập đến khiến cậu hét lên thảm thiết.
Đột nhiên, chiếc vương miện từng biến thành kẹp tóc phát ra một luồng ánh sáng xanh rực rỡ.
“A…”
Lần này, đến lượt Roald gào lên đầy thảm thiết.
Cánh tay hắn như bị ngọn lửa thiêu đốt rồi đứt lìa.
Đứt lìa…
Hai bàn tay rơi xuống mặt đất, máu đỏ tươi phun trào từ cổ tay bị cắt đoạn, Roald không dám tin mà trừng mắt nhìn vào chính tay mình.
Thư Lê choáng váng, khó khăn lắm mới bò ra khỏi bàn tay vừa đứt kia. Chiếc kẹp tóc đã trở lại hình dáng vương miện nhỏ màu xanh lá, tỏa sáng lấp lánh trên đầu cậu.
Mùi máu tanh nồng nặc xộc tới, cậu hoảng hốt lùi liên tục về sau, vẫn chưa kịp định thần.
“Ta… Ta… Ta…”
Thư Lê run rẩy quay đầu lại, kinh ngạc khi thấy bộ móng trắng muốt của một con thú một sừng. Cậu ngẩng đầu lên, đôi đồng tử bất giác co rút lại.
Tinh Linh Vương cao quý xinh đẹp, cưỡi trên thú một sừng trắng muốt đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tinh linh hắc ám. Thanh kiếm trong tay y nhỏ từng giọt máu, nhuộm đỏ đám cỏ xanh phía dưới.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận